Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 259 : Chỉ sợ là cô ấy không còn yêu thương tôi nữa
Ngày đăng: 08:47 19/04/20
Ngồi ở trong phòng làm việc, Diệu Tinh cũng vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được. Câu nói kia của Đường Nhã Đình nói cô không thể sinh con, thì làm mẹ có sẵn cũng không tồi, chân chân thực thực chọc một lỗ thủng lớn vào trái tim đã nguội lạnh của cô. Thân thể của Diệu Tinh vẫn còn phát run như cũ, bàn tay nhỏ bé tái nhợt siết thật chặc thành một đoàn. Cô hối hận, chính ra cô không nên chỉ đánh một cái tát như vậy rồi coi như xong. Cô cũng đã xé nát cái miệng của Đường Nhã Đình...
"Mẹ!" Tiểu Duệ cẩn thận từng ly từng tí, nắm lấy tay Diệu Tinh. Cậu bé vươn tay cánh tay ra ôm lấy Diệu Tinh thật chặt: "Mẹ, Tiểu Duệ sẽ lớn lên thật nhanh lên một chút, Tiểu Duệ trưởng thành, liền không còn có người có thể khi dễ mẹ!"
"Sorry (Xin lỗi – Tiếng Anh trong nguyên bản), Tiểu Duệ, mới vừa rồi có phải nhìn mẹ rất đáng sợ hay không, mẹ có dọa sợ con hay không? Hả?" Diệu Tinh cố nén lại nước mắt ôm lấy gương mặt của Tiểu Duệ.
Tiểu Duệ lắc đầu một cái. @MeBau*[email protected]@ "Mẹ, đây không phải là lỗi của mẹ, là do người kia đã ức hiếp mẹ trước!" Tiểu Duệ nói chắc chắn. Mặc dù cậu không hoàn toàn hiểu được ý tứ của câu nói kia, nhưng mà người kia đã làm cho mẹ tức giận thành như vậy, nhất định là lời nói kia rất quá đáng rồi. Nhất là câu nói “mình không thể sinh được” kia... Cha cậu đã từng nói rằng, mẹ do xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên mẹ bị ngã bệnh đã không thể sinh ra bảo bảo được nữa...
"Mẹ, mẹ không cần phải thấy khó chịu như vậy, mẹ còn có Tiểu Duệ, Tiểu Duệ vĩnh viễn cũng là con của mẹ!" Nghe những lời mà Tiểu Duệ nói..., lỗ mũi Diệu Tinh cay xè. Nước mắt nhất thời trào lên, lăn ra ngoài. Diệu Tinh ôm Tiểu Duệ vào trong ngực. Tiểu Duệ sinh non, mẹ của cậu sau khi sinh con ra thì không bao lâu sau liền chết đi. Thể chất của Tiểu Duệ cũng không được tốt lắm, so với những đứa trẻ khác cùng lứa tuổi, nhìn cậu cũng nhỏ hơn một chút. Nhìn Tiểu Duệ, Diệu Tinh cũng liền nghĩ đến đứa con của cô ngày đó, ngay cả mạng sống cũng không có cơ hội...
"Tiểu Duệ, mẹ cũng vô cùng yêu thương con!" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Diệu Tinh nói một câu Cuộc xung đột lần này cùng Đường Nhã Đình, càng làm cho Diệu Tinh kiên định với ý nghĩ của mình hơn! Cô sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua cho những người đó, hơn nữa người đó lại là Đường Nhã Đình...
Bệnh viện!
Tiêu Lăng Phong sau khi tỉnh lại, vẫn nằm ở trên giường muốn nhìn ra cửa. Anh kỳ vọng Diệu Tinh đi ra ngoài nhanh một chút. Việc anh ngã bệnh, nhất định Diệu Tinh sẽ biết, Cô đã nói thời gian cho phép thì sẽ đến thăm anh, như vậy nhất định là cô sẽ tới, có phải hay không...
"Uống nước đi!" Tịch Mạt đưa nước đến cho Tiêu Lăng Phong.
Xoay mặt nhìn người em gái một chút vẻ không được tự nhiên, Tiêu Lăng Phong có chút buồn cười, trong trái tim vẫn cảm thấy có chút run rẩy vì lạnh kia, cũng rốt cục cũng đã cảm nhận ra một tia ấm áp.
"Em gái cho rót nước cho dù là có độc, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn cũng nhất định không thể chối từ mà uống vào!" Anh cười.
Ngực Đường Nhã Đình dồn dập phập phồng, đối với việc Lương Tịch Mạt từng bước ép sát lẫn mọi cách làm nhục Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong giống như cũng không hề nghe thấy cái gì hết vậy.
"Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không cứ như vậy mà quên đi. Tôi sẽ muốn cô..."
"Có lẽ cô cũng nên xem lại cô trước một chút xem cô có thể làm cái gì. Bằng tiền lương một tháng mấy ngàn khối kia của cô sao... hay là... Một mối hận cô đến tận xương của ba ba của mấy đứa trẻ kia!" Tịch Mạt hừ lạnh.
Đường Nhã Đình giận đến run người. Tôi sẽ khiến cho các người phải trả một giá thật lớn, nhất định sẽ như vậy! Đường Nhã Đình tức đến gần như đã nổi điên. Ở công ty bị Diệu Tinh làm nhục lẫn đồng nghiệp giễu cợt, cô đã giận đến nổ tung. Không nghĩ tới đi tới bệnh viện, cô lại còn bị Lương Tịch Mạt vũ nhục như thế...
"Đường Nhã Đình, nếu như cô còn dám làm loạn. Tôi nói lời giữ lời đó!" Tiêu Lăng Phong xoay mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt mình đã như phát rồ lên rồi. "Tôi nói lại lần nữa, đi ra ngoài!" Tiêu Lăng Phong chỉ vào cửa.
"Nghe thấy gì chưa? Đường nữ sĩ, anh trai tôi mời cô đi ra ngoài!" Tịch Mạt cười vẻ đầy đắc ý, trong lòng thở phào một hơi thật dài. Diệu Diệu, hôm nay rốt cục đã dạy dỗ được người phụ nữ này
Đường Nhã Đình căm hận xoay người. Tiêu Lăng Phong vô tình thì cô cũng đã sớm biết. Hừ, Tiêu Lăng Phong, anh quan tâm đến Trình Diệu Tinh như vậy hay sao? Tôi đây liền muốn anh nhìn thấy một chút, xem người phụ nữ mà anh yêu mến ở cùng với người khác như thế nào. Tôi sẽ khiến các người phải hối hận vì ngày hôm nay đã làm nhục đối với tôi. Tôi bảo đảm đó! Đường Nhã Đình nắm thật chặc quả đấm. Trong đôi mắt của cô tựa như muốn phun ra lửa. Chờ đó mà xem đi! Nhìn xem chúng ta ai mới là người cười cuối cùng.
Rốt cục đã đuổi được Đường Nhã Đình đi ra ngoài, Tịch Mạt thoải mái thở ra một hơi. Chẳng qua là ánh mắt của Tiêu Lăng Phong lại trở nên ảm đạm xuống, "Thế nào?" Thấy bộ dạng Tiêu Lăng Phong buồn buồn không vui, Tịch Mạt hỏi.
"Diệu Tinh không biết anh phải nhập viện rồi sao? Tại sao cô ấy lại không đến?" Tiêu Lăng Phong hỏi, bộ dạng đầy thương cảm trong giọng nói lại mang theo một chút như tủi thân, tựa như là một đứa trẻ bị người ta ném bỏ vậy.
"Có lẽ là cô ấy đang bận công việc!" Tịch Mạt cười khẽ một tiếng. " Diệu Tinh sẽ đến thôi!" Tịch Mạt nói xong, Tiêu Lăng Phong cũng đành chỉ biết chờ đợi, bộ dáng mang theo vẻ chờ mong. Thế nhưng mà... trải chờ phải đợi, anh lại chờ được người tới thắm lại là một người phụ nữ có tên gọi là Ann. Cô đại diện cho Diệu Tinh đến thăm anh. Nhìn cái quả giỏ, ngay cả sức lực để cười lên khổ sở, Tiêu Lăng Phong cũng không có! Diệu Tinh, em hiện giờ đã chán ghét anh đến mức độ như vậy hay sao...