Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 260 : Đạt được nụ cười
Ngày đăng: 08:47 19/04/20
Khí trời nóng bức làm cho người ta không sao có thể thở nổi. Diệu Tinh đã mở máy điều hòa không khí rất thấp. Trước khi vào cửa, theo bản năng Ann liền nuốt nước miếng một cái. Nói vậy mối quan hệ giữa người đàn ông ở trong bệnh viện kia cùng với Laura cũng không hề tầm thường, cho nên một lát nữa nếu nghĩ muốn nói gì, ôi chao, ai, ôi cô cần phải lưu ý thêm mới được!
Diệu Tinh ngồi ở trong phòng làm việc nghe Ann nói lại tình hình của Tiêu Lăng Phong. Cây bút đang chuyển động nhanh chóng trong nháy mắt hơi dừng lại một chút, ngay sau đó nhịp tim của cô tựa như cũng bị chậm mất một nhịp! Vết thương nhiễm trùng!
"Vậy tình hình của anh anh ấy bây giờ như thế nào rồi?" Trong đầu Diệu Tinh không hiểu. Một người đàn ông trưởng thành, thế nào mà phát sốt một cái liền hôn mê bất tỉnh như vậy. Trong lòng của Diệu Tinh cảm thấy có chút hơi lạ lùng, sức sống có một chút biến đổi khác thường nho nhỏ. @MeBau*[email protected]@ Chẳng qua là... chút cảm giác này không tầm thường, hơi nhỏ quá mức, hơi nhỏ đến mức chính cô cũng không phát hiện được.
"Cơn sốt đã hạ xuống, chẳng qua là... Bây giờ tiết trời nóng bức, rất bất lợi đối với việc miệng vết thương khép lại, vẫn còn phải ở bệnh viện thêm vài ngày nữa, để tránh vết thương tái phát viêm nhiễm!" Ann trả lời.
Hô hấp của Diệu Tinh trở nên có chút trầm thấp. Cô nắm thật chặc cây bút trong tay. Tiêu Lăng Phong thật sự đến mức nghiêm trọng như thế sao?
"Tiểu thư Laura!" Ann cẩn thận từng li từng tí kêu lên. "Ngài không tự mình đi xem một chút được sao?" Cô thử hỏi thăm dò. Có thể khiến cho tiểu thư Laura, một người luôn lạnh lùng tỉnh táo trở nên như vậy, nhất định là người kia đối với cô phải rất quan trọng.
"Không phải là cô đã đại diện cho tôi đi thăm rồi hay sao. Qua vài ngày nữa, còn phải phiền toái cô lại đi đến đó thăm một lần nữa!" Diệu Tinh nói một câu giống như đang dặn dò công việc vậy. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Hiển nhiên, mặc dù biết tình huống của Tiêu Lăng Phong cũng không được tốt, nhưng mà cô vẫn không có ý định đi đến bệnh viện để thăm viếng. "Thông báo cho tổ thiết kế, mười phút sau đi họp!" Diệu Tinh liếc mắt nhìn thời gian nói. Hiện tại những chuyện làm cô phiền lòng có quá nhiều, cô chỉ có thể làm cho công việc của mình phải lu bù lên.
Cốc cốc cốc ——
"Vào đi!" Diệu Tinh còn đang mải chăm chú ở giữa bản thảo thiết kế liền ngẩng đầu lên. "Ann! Rót ly cà phê cho tôi! Cho đậm một chút."
"Đây là chén thứ mấy trong ngày rồi!" Nghe giọng nói không đúng, Diệu Tinh ngẩng đầu lên."Tịch Mạt!" Cô kinh hãi. "Sao cậu lại tới đây!"
"..." Tịch Mạt sửng sốt một chút. Quả nhiên là Diệu Tinh hận thật kiên quyết! "Vậy thì cậu có thể giúp tớ một chuyện hay không?"
"Nói một chút xem sao!" Tịch Mạt "Khách khí" như vậy đã khiến cho Diệu Tinh cảm thấy ở trong chuyện này nhất định có sự mờ ám.
"Cậu biết tớ và Hạo Thần đang bận chuẩn bị hôn lễ, Evan và Alice ngày mai lại nghỉ. Cậu có thể giúp tớ chăm sóc lũ trẻ một chút được không? Bảo mẫu trong nhà tớ vụng tay vụng chân, cho nên tớ không yên lòng. Alice cũng vẫn la hét muốn được gặp cậu đó!"
"Chỉ là những chuyện này thôi sao?" Diệu Tinh buồn cười. Cô còn tưởng rằng là nhiều chuyện khác nữa chứ.
"Ừ!" Tịch Mạt thành khẩn gật đầu. "Chỉ là làm những việc này. Trễ một chút, tớ liền sẽ tới nhận bọn chúng trở về!"
"Tịch Mạt, tớ vẫn là nghiêm trọng cảnh cáo cậu! Nếu như cậu tìm cách đùa bỡn chuyện gì đó, về sau này tớ nhất định cũng sẽ không để ý gì đến cậu nữa đâu!" Diệu Tinh nhắc nhở một câu. Cô mới không tin, Tịch Mạt sẽ chỉ đơn giản muốn cô giúp một tay như vậy.
"Cậu biết mà, tớ sẽ không như vậy!" Tịch Mạt cười lấy lòng. "Phải chăm sóc cho bọn trẻ thật tốt đó! Sức khỏe của Alice còn không bằng so với Evan đâu! Cho nên, cậu, người dì Diệu Tinh sẽ phải hết sức làm tròn trách nhiệm của mình đó!"
Nghe lời của Tịch Mạt nói, Diệu Tinh nhất thời có một loại cảm giác mình đã bị lên thuyền của hải tặc, nhưng mà... Không quan trọng, cô có hứng thú gặp cô bé Alice luôn được Tịch Mạt giắt ở khóe miệng này một chút, ngay cả Lãnh Liệt cũng không thế không thích đứa trẻ này.
"Vậy thì quyết định như vậy đi!" Trong đáy mắt Tịch Mạt xẹt qua nụ cười đã thực hiện được...