Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 274 : Chẳng qua là sợ sẽ không nhìn thấy em nữa
Ngày đăng: 08:47 19/04/20
Rốt cuộc ở hai ngày sau Tiêu Lăng Phong đã tỉnh táo lại. Trong lúc hôn mê đã từng có một lần anh bị sốt cao, nhưng tình huống được xác định vẫn không có gì nguy hiểm. Tiêu Lăng Phong yếu ớt mở mắt ra nhìn cảnh vật chung quanh. Anh rên lên một tiếng đầy đau đớn, thật là đau... Nơi này, là nơi nào? Nhìn mọi vật chung quanh lúc này hết thảy cũng không có gì xa lạ lắm. Anh đã biết lúc này mình đang ở chỗ nào rồi! Vốn dĩ anh cho là, khi anh tỉnh lại một cái thì sẽ được nhìn thấy Diệu Tinh. Nhưng khi nhìn phòng bệnh trống rỗng anh thật sự cực kỳ thất vọng, vết thương cũng càng thêm đau đớn. Tiêu Lăng Phong chịu đựng ánh sáng chói mắt xoay mặt qua một bên. Khi anh mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng người ở phía đối diện, @MeBau*[email protected]@ thì suýt nữa Tiêu Lăng Phong từ trên giường vọt miệng kêu lên thành tiếng.
Diệu Tinh đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, trong đôi mắt cô tràn đầy tia máu. Nhìn bộ dạng của cô mệt mỏi tựa như tùy thời cũng sẽ bị quỵ xuống, trong lòng Tiêu Lăng Phong nhói lên một hồi đau đớn. Sao cô lại ngu ngốc ngu như vậy chứ! Trong lòng anh lại càng thêm trách cứ suy nghĩ mới vừa rồi của mình.
Tựa như là cảm giác được ánh mắt nhìn mình, Diệu Tinh trợn to hai mắt, xác định Tiêu Lăng Phong đã tỉnh lại, cô kích động đến chảy nước mắt.
"Bác sĩ, bác sĩ!" Diệu Tinh hô to làm kinh động tới tất cả mọi người ở trong phòng nghỉ ngơi. Tất cả mọi người rối rít chạy đến, cho là có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra!
"Diệu Diệu, sao vậy?" Tịch Mạt chạy lên trước kéo tay Diệu Tinh.
"Tịch Mạt, Tiêu Lăng Phong, anh ấy, anh ấy..." Diệu Tinh kích động nói không ra lời!
"Anh thế nào?" Tịch Mạt lo lắng lớn tiếng hỏi. "Cậu nói đi!" Tịch Mạt gấp đến độ hô to.
"Anh ấy đã tỉnh rồi!" Diệu Tinh vui quá lại òa lên khóc. "Tịch Mạt, anh ấy tỉnh lại rồi!" Diệu Tinh nói xong liền ôm lấy Tịch Mạt đầy kích động. Cả hai người cùng khóc lên hu hu.
"Để tôi đi tìm bác sĩ!" Hạ Cẩm Trình bước nhanh bỏ đi. May mắn Tiêu Lăng Phong không làm sao. Nếu không... Cả đời này anh cũng sẽ không có cách nào để tha thứ cho mình.
Tịch Mạt vỗ vỗ bàn tay của Tiêu Lăng Phong: "Anh hãy nghỉ ngơi thật tốt đi! Quả thật trong lòng Diệu Tinh thật sự quan tâm đến anh đó! Chỉ là một thời gian ngắn cũng không có biện pháp nào để xoay chuyển lại thôi! Tin tưởng em đi, nhất định anh và Diệu Tinh sẽ có thể trở lại giống như ngày trước vậy!"
"Ừ!" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng trả lời: "Trở về đi thôi, em đang mang thai mà còn chạy loạn khắp nơi!" Anh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của em nói ra một câu đầy sự đau lòng.
"Mọi người cũng trở về đi thôi! Để tôi ở lại đây là được rồi!" Lãnh Liệt nhìn mấy người đã mệt mỏi không chịu nổi, nói một câu.
"Anh hãy trở về đi thôi! Để em ở lại đây!" Ti Khiết kéo tay Lãnh Liệt. Tình cảm của Lãnh Liệt đối với Tiêu Lăng Phong thực sự đã làm cho cô cảm thấy kinh ngạc. Mỗi lần Tiêu Lăng Phong có chuyện, Lãnh Liệt cũng hận không thể đau đớn thay thế cho Tiêu Lăng Phong được. Nếu như không phải là cô biết Lãnh Liệt yêu cô, không phải là cô biết Tiêu Lăng Phong yêu Diệu Tinh đến muốn chết như vậy, Ti Khiết tuyệt đối có lý do để hoài nghi quan hệ giữa hai người bọn anh... là không bình thường.
"Anh gánh vác được!" Lãnh Liệt cười khẽ. "Em cũng đi về nghỉ ngơi đi! Nhớ không được làm những chuyện gì ầm ĩ nữa đấy!" Lãnh Liệt nói một câu. Anh không nghĩ tới Ti Khiết thế nhưng lại thực sự đã nói hết thảy mọi chuyện cho Đường Nhã Đình nghe. Kết quả đến tai lại là chuyện Đường Nhã Đình đã tự sát, nhưng do phát hiện được kịp thời, cho nên mới không có xảy ra chuyện án mạng ầm ĩ.
"Anh cứ yên tâm đi! Cô ta sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu! Nếu chỉ có như vậy thì đã làm lợi cho cô ta quá rồi!" Ti Khiết thấp giọng nỉ non. "Vậy anh nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng cho Diệu Tinh đấy nhé!" Vốn là cô đã tính toán ở lại đây để bao lại Tiêu Lăng Phong cùng Diệu Tinh. Nhưng mà khi nghe thấy những lời Lãnh Liệt đã nói..., cô đột nhiên thay đổi chủ ý. Cô liền mau chân đến xem Đường Nhã Đình. Ngày hôm nay có một đại tin tức tốt như vậy, tại sao cô lại có thể bỏ qua cho cô ta được chứ...
Theo mọi người rời đi, ở trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có Tiêu Lăng Phong cùng với Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng quay mặt sang nhìn Diệu Tinh ngủ đến bất tỉnh nhân sự, chỉ biết đau lòng thở dài.
Thật là một cô nhóc khờ khạo, ngốc nghếch! Em cứ chờ ở nơi đó, có thể làm được cái gì kia chứ! Tại sao vẫn còn không hiểu phải tự chăm sóc cho chính mình như vậy! Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng thở dài. Nụ cười hạnh phúc từ từ tràn ra ở môi bờ... Tựa như là nhìn thấy Diệu Tinh ở bên cạnh mình, vết thương của anh cũng cảm thấy chưa từng bao giờ đớn đau như vậy...