Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 275 : Chẳng qua là vì cảm kích

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


Diệu Tinh vẫn ngủ, lúc cô tỉnh lai, Tiêu Lăng Phong đang trừng tròng mắt nhìn cô. Có trong nháy mắt, Diệu Tinh gần như có một loại ảo giác tựa như là năm năm trước, khi cô mở mắt, liền nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, ánh mắt của anh cũng êm ái dịu dàng như vậy...



Diệu Tinh có chút lúng túng ngồi dậy. "Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy?" Diệu Tinh có chút mất tự nhiên. Thấy Tiêu Lăng Phong không trả lời cô lại mở miệng: "Vết thương của anh còn đau không?"



Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái, thật ra thì anh rất muốn nói, nếu như có thể, anh hi vọng cả đời này sẽ được nhìn em như vậy, muốn nói chỉ cần nhìn em, vết thương cũng sẽ không hề đau đớn nữa...



Ánh mắt kia của Tiêu Lăng Phong, @MeBau*[email protected]@ làm cho Diệu Tinh cảm thấy có chút không biết làm sao. Cô cúi đầu, trong lúc nhất thời thế nhưng cô không biết mình nên nói cái gì cho phải. Bầu không khí lúng túng làm cho người ta hít thở không thông.



"Anh có đói bụng không? Có muốn ăn uống chút gì hay không?"



"Đừng bận tâm đến điều này!" Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh:  "Nhất định là em đã mệt muốn chết rồi. Nên ngủ thêm một hồi nữa đi! Anh không sao hết!" Tiêu Lăng Phong đau lòng nhìn Diệu Tinh. Cô thật sự là mệt muốn chết rồi! Cô tiến vào giấc ngủ đã mười giờ, trong lúc ngủ, ngay cả động đậy cũng không hề động đậy một cái.



"Không sao hết, tôi không mệt!" Diệu Tinh khẩn trương rút tay của mình ra ngoà: "Tôi... Anh có muốn uống nước không?"



Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái. Diệu Tinh cắn môi, không biết tại sao lúc này cảm giác vô lực vây quanh cô thật chặt… Mãi cho đến khi cả nhà Tịch Mạt xuất hiện, thì bầu không khí mới trở nên hơi có sức sống.



"Cậu." (*) Alice nện hai cái chân nhỏ chạy đến bên giường Tiêu Lăng Phong, phí sức bò đến trên ghế, "Người có đau hay không? Để bảo bảo thổi phù phù cho cậu nhé, có được hay không?" die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Bàn tay của cô bò đến trên bàn tay của Tiêu Lăng Phong, phùng miệng lên thổi phù phù.



(*) Tại một số địa phương, nhất là phía Nam, quan hệ anh chị em bên họ hàng của mẹ có cách gọi khác với phía Bắc. Ở những nơi này, anh và em trai của mẹ đều được gọi là cậu; chị và em gái của mẹ đều được gọi là dì. Ngoài Bắc cách gọi họ nội và họ ngoại rõ ràng và theo thứ tự trên dưới. Ví dụ: họ ngoại: anh của mẹ thì được gọi là bá (bác), còn em trai của mẹ được gọi là cậu. Chị của mẹ thì được gọi là già, còn em gái của mẹ thì được gọi là dì. Họ nội: anh của bố thì được gọi là bác, còn em trai của bố được gọi là chú. Chị của bố cũng gọi là bác, còn em gái của bố thì được gọi là cô. Ở trong bộ truyện này, Mẹ Bầu để cách xưng hô theo địa phương phía Nam: Tiêu Lăng Phong là anh trai cùng cha khác mẹ của Lương Tịch Mạt, nhưng con trai của Tịch Mạt là Evan và cô bé Alice vẫn gọi Tiêu Lăng Phong là cậu.



Tiêu Lăng Phong nhìn gương mặt của Alice, trong nháy mắt, tim của anh liền run lên một cái mạnh mẽ. Cô bé thật nhỏ, thật đáng yêu... Nếu như, Alice là bảo bảo của anh và Diệu Tinh... Cái ý nghĩ này thật sự đã làm hù đến Tiêu Lăng Phong. Nhưng đáng kinh ngạc là hù dọa qua đi, ở trong lòng anh... lại là một cảm giác rất nhẹ nhàng...




(*) Khẩu thị tâm phi: Câu thành ngữ chỉ người miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, giữa suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.



"Ách..." Tịch Mạt cứng họng. Năm năm không gặp nhau, công phu của Diệu Tinh qua thời gian quả thật là lớn lên trông thấy. "Cậu không phải là phụ nữ sao?"



"Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mình có phải là phụ nữ hay không, chả lẽ cậu lại không biết?" 



"Tở nghĩ rằng, chuyện này tớ vẫn nên cần phải hỏi trực tiếp anh trai của mình một chút!" Tịch Mạt cười đến xấu xa...



"Này! Lương Tịch Mạt!" Diệu Tinh nổi giận. Trong lòng cô tất nhiên có chút để ý. "Người ta nói giỡn đó mà!" Tịch Mạt lộ ra nụ cười lấy lòng: "Thật ra thì... cậu làm chị dâu của tớ có điều gì không tốt kia chứ?"



"Vậy có cái gì tốt?" Diệu Tinh không hiểu.



"Thật ra thì sự thay đổi của Tiêu Lăng Phong, mọi người đều đã thấy quá rõ ràng. Diệu Diệu, tại sao cậu không thể suy tính để cho anh trai tớ một cái cơ hội!" Tịch Mạt nói xong liền kéo tay của Diệu Tinh: "Diệu Diệu, cậu biết đó, bất kể tớ có làm bất cứ chuyện gì, tớ cũng đều nghĩ là vì muốn tốt cho cậu. Nếu như không phải là tớ biết trong lòng hai người vẫn còn có lẫn nhau như vậy, chúng ta cũng không có thể làm như vậy."



"Tịch Mạt, thật sự đừng nói nữa! Chuyện này, mình…  sẽ không xem xét đâu!"



"Chắc là sẽ không phải là không dám?" Tịch Mạt vạch trần không chút lưu tình. "Cậu vậy mà thật ra là sợ đối mặt với tim của mình."



"Mình thì có cái gì mà phải sợ!" Diệu Tinh cười. "Mình thừa nhận, có nhiều chuyện phát sinh như vậy, mình thực sự là rất cảm động… Thế nhưng mà... Cảm động lẫn tha thứ chung quy cũng không phải là một chuyện. Cho nên, mình thật không muốn phải nói ra những chuyện này. Mình biết, sự tốt xấu trong tâm tình đối với vết thương của anh ấy rất quan trọng. Cho nên, trong khoảng thời gian này mình sẽ chăm sóc cho anh ấy, còn lại thứ cho mình, mình không thể ra sức...