Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 96 : Cô không gánh nổi hậu quả
Ngày đăng: 08:44 19/04/20
Đường Nhã Đình ngồi trong phòng ngủ, đã mấy ngày nay Tiêu Lăng Phong không đến thăm cô, là vì Trình Diệu Tinh xuất viện ư. Cô vốn không có thời gian để ý tới chuyện này, nhưng vừa rồi, Lisa lại gọi điện đến nói cho cô biết, Tiêu Lăng Phong dẫn Diệu Tinh đi gặp mặt bạn bè. Đó là quyền lợi của cô mới đúng, bắt đầu từ khi nào, sự chú ý của Tiêu Lăng Phong đã không đặt trên người mình.
“Lăng Phong, anh thật sự cho rằng có thể dễ dàng vứt bỏ tôi sao, tôi không phải Trình Diệu Tinh, tôi sẽ không nhẫn nhục chịu đựng.” Đường Nhã Đình cắn chặt răng. “Tiêu Lăng Phong, ngày hôm nay tôi trở nên như thế này, toàn bộ đều do anh!” Đường Nhã Đình tức giận gào thét.
Ngoài cửa, một tiếng gầm nhẹ sảng khoái hòa cùng với tiếng kêu gào thảm thiết của cô gái truyền tới. Đường Nhã Đình nhìn chằm chằm vào hướng phát ra âm thanh. Trên mặt đầy vẻ chán ghét, ngay cả chính cô còn chán ghét thân thế này thì người ngoài làm sao có thể tiếp nhận được. Đứa bé hôm nay cha cô mang về…… Chắc cũng chừng mười lăm mười sáu tuổi! Cô không nhịn được muốn lớn tiếng mắng. Ông ta là cầm thú.
“Cầm thú…” Nghĩ tới đây, đột nhiên cô ta mỉm cười. “Trình Diệu Tinh, một lần không hủy được cô, thì vẫn còn lần thứ hai, Hạ Cẩm Trình, anh cho rằng tôi sợ sự uy hiếp của anh ư, nếu như tôi không chiếm được, vậy thì người khác cũng đừng mơ tưởng có được.” Đường Nhã Đình oán hận suy nghĩ, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện…
Căn hộ.
Diệu Tinh đứng ở cửa sổ, trên người vẫn còn mặc cái váy dài màu đỏ, sau khi đi ra khỏi Mị Ảnh, cô chưa từng nói tiếng nào. Tiêu Lăng Phong đứng bên cạnh, vốn dĩ anh cho rằng để Diệu Tinh gặp lại Lương Tịch Mạt thì cô sẽ khá hơn một chút. Nhưng tất cả lại nằm ngoài dự đoán, đã hoàn toàn ngược lại.
Gió đêm lành lạnh thổi qua, bất giác Diệu Tinh run một cái. Trong lòng, lạnh quá…
“Sao vậy? Cảm thấy rất lạnh hả?” Tiêu Lăng Phong từ từ đi đến bên cạnh Diệu Tinh. “Bốn năm nay cô vẫn luôn nhớ đến người bạn thân nhất, chị em tốt nhất của cô, nhưng… Tất cả đều đã chứng minh, cô chỉ mơ mộng hão huyền thôi.” Tiêu Lăng Phong nói xong, châm một điếu thuốc. “Sự quan tâm của cô, căn bản người khác không cần.”
“Tiêu Lăng Phong, đây là chuyện của tôi.” Diệu Tinh không vui quay mặt sang. Tất cả mọi việc đều không giống với tưởng tượng của cô, cô cho rằng, sau khi gặp lại Tịch Mạt, bọn họ nhất định ôm nhau khóc nức nở, bọn họ sẽ nói không hết chuyện, nhưng… Tất cả đều bị một câu nói của bạn thân “Trình tiểu thư, đã lâu không gặp.” làm cho tan nát.
“Diệu Tinh, thật sự tôi thấy tiếc cho cô.” Tiêu Lăng Phong mặc kệ sự mất mác của Diệu Tinh, tiếp tục châm chọc.
“Tiêu Lăng Phong, anh không cảm thấy áy này chút nào sao?” Diệu Tinh hỏi. “Anh và Bùi Hạo Thần, rất xứng đôi, các người đều có thói quen chia rẽ người khác sao?” Diệu Tinh nhẹ nhàng hỏi.
Quan hệ hợp đồng. “À… Cô không nhắc có lẽ tôi đã quên mất!” Tiêu Lăng Phong gật đầu. “Theo như hợp đồng, Diệu Tinh, cô nợ tôi một đứa bé! Trước khi quan hệ hợp đồng này kết thúc, tốt nhất cô nên an phận thủ thường cho tôi.” Tiêu Lăng Phong nói xong, chậm rãi nâng cằm Diệu Tinh lên. “Hiện tại tôi muốn cô.” Tiêu Lăng Phong vừa nói vừa giam chặt Diệu Tinh vào trong ngực mình.
“…” Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. “Vậy anh muốn trói tôi không?” Cô đưa cổ tay mình đến trước mặt Tiêu Lăng Phong.
“Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong nghiến chặt răng. “Cô không nghĩ rằng tôi đang cảm thấy áy náy sao, đang muốn bù đắp lại cho cô sao, tốt nhất cô nên có chừng mực cho tôi, đừng có được voi đòi tiên” Đặt Diệu Tinh lên trên vách tường. Xương sườn đụng vào vách tường làm Diệu Tinh đau đến cau mày. Nhìn dáng vẻ khổ sở của Diệu Tinh, tay Tiêu Lăng Phong vô thức nới lỏng ra.
“Làm sao tôi dám được voi đòi tiên?” Diệu Tinh cười. “Tôi ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của mình còn bị tai bay vạ gió…”
“Đủ rồi!” Tiêu Lăng Phong quát. “Cũng chỉ vu oan cô có một lần…”
“Anh nói nghe thật dễ dàng.” Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. “Tiêu Lăng Phong, trong mắt anh, người khác thật sự không đáng giá sao?”
“Cô cảm thấy cô có trọng lượng sao?” Tiêu Lăng Phong bước tới gần Diệu Tinh hơn.
“Tôi đã biết không có từ lâu rồi!” Diệu Tinh cười khẽ. “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu như không nhìn thấu những thứ này, vậy thì chính là đần đến hết thuốc chữa!”
“Cô biết rõ là được.” Tiêu Lăng Phong gật đầu. “Trình Diệu Tinh. Dù tôi có vu oan cho cô, cũng chỉ có thể trách cô quá xui xẻo, đừng bày ra dáng vẻ nửa sống nửa chết này. Tôi tự nguyện áy náy, tốt nhất cô ngoan ngoãn tiếp nhận, đừng chờ đến khi sự kiên nhẫn của tôi mất hết, đến lúc đó, cô không gánh nổi hậu quả đâu…”
Hết chương 96.