Hơp Thể Song Tu

Chương 156 : Vũ chi yêu huyết

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Rất lâu, Lạc U thu pháp thuật, hơi suy tư, cười nói. 



- Bên trong cơ thể ngươi thật sự có một tia yêu tộc huyết mạch, nhưng cực kỳ mỏng manh... Huyết mạch mỏng manh như vậy, trên Tứ thiên căn bản không hề phán xét cấp bậc, thậm chí đối với yêu tộc khác mà nói, có thể không cách nào tu luyện. Nhưng ngươi bất đồng, ngươi người mang là Âm Dương ma mạch đây... Có tỷ tỷ trợ giúp, ngươi kích thích một tia yêu lực, xem ra không khó, mà nếu thành công... mặc dù ngươi thần tính nông cạn, yêu lực yếu ớt, nhưng xác xác thật thật là nhân vật thần yêu ma đồng tu... Ba tộc đồng tu, tỷ tỷ không biết cảnh giới của ngươi rốt cuộc có thể tu luyện tới đâu. Nhưng ta có thể tin chắc là, dựa vào lực lượng của ba tộc đồng tu trong cùng cấp, ngươi hiếm có địch thủ, cho dù là trên Tứ thiên.



Lạc U giọng nói mang vẻ kích động, nàng cùng Âm Dương tỏa lỡ mất dịp may, nhưng Ninh Phàm lại coi như là đền bù sự tiếc nuối của nàng. 



Mà đối với Ninh Phàm vì sao người mang yêu tộc huyết mạch, Lạc U cũng không để ý, về phần Ninh Phàm tự mình cũng không để trong lòng. 



Hắn không cha không mẹ, biết được nguồn gốc huyết mạch thì đã sao? Nhận tổ quy tông chăng? 



Hắn để ý không phải nguồn gốc huyết mạch, chẳng qua là có khả năng kích thích yêu lực hay không. 



- Tiếp theo làm gì?



- Chị cũng không phải là yêu tộc, cũng không quen thuộc yêu công tu luyện, nhưng đối với phương pháp kích thích huyết mạch, còn có biết một hai... Phương pháp này được đặt tên là “Phí huyết cảm mạch”...



... 



Kích thích yêu tộc huyết mạch, là một sự khổ sở. Bên trong yêu tộc tộc quần, càng còn tấm bé kích thích huyết mạch chi yêu, có huyết mạch nhất định càng dày đặc, thiên phú cũng càng cao. 



Mà đại đa số yêu tộc, đều trước khi dung linh, hoàn thành huyết mạch giác tỉnh, tựa như Ninh Phàm vậy, đã sắp kết đan, mới vừa cảm mạch, thật sự là người đầu tiên. Vả lại yêu huyết của hắn hết sức mỏng manh, độ khó cũng cực lớn. 



Phí huyết cảm mạch, danh như ý nghĩa, lấy bí pháp đặc thù kích thích huyết dịch, khiến cho huyết dịch ở vào trạng thái chưng phí, cũng dựa vào trong huyết dịch đó, cảm giác yêu tộc huyết mạch ẩn giấu sâu đậm. 



Phí huyết đau đớn thật giống như ngũ nội câu phần, không phải người thường có thể kiên nhẫn, nhưng đau đớn đối với Ninh Phàm không đáng để lo. 



Cái đau này còn không bằng “Cự Cốt quyết”, lại càng không như Ngọc Hoàng đan. 



Thời gian mà Lạc U cho Ninh Phàm là mười ngày, trong vòng mười ngày, không thể cảm giác ra huyết mạch thì phải nghỉ ngơi dài mấy tháng, mới có thể lần nữa phí huyết cảm mạch. 



Nếu kéo dài phí huyết, vô cùng có thể sinh ra bị thương nặng đối với bản thân tu sĩ. 



Một ngày, không kết quả. 



Năm ngày, không kết quả. 



Mười ngày, Ninh Phàm vẫn không cảm giác đảm nhiệm huyết mạch ra sao, lời này làm cho Lạc U rất khẩn trương. 



- Không nên miễn cưỡng!



Nàng khuyên nhủ. Nàng rời khỏi Âm Dương tỏa, còn cần Ninh Phàm tương trợ, không muốn Ninh Phàm xảy ra chuyện. 



- Không sao!



Ninh Phàm trán rỉ mồ hôi, bắp thịt co quắp, lại cười một tiếng. 



Người thường phí huyết chống đỡ mười ngày, hắn lại chống đỡ lâu hơn. Không chỉ có bởi vì hắn luyện thể mạnh mẽ, càng bởi vì hắn có thể kiên nhẫn. 



Hắn không có thời gian mấy tháng, chờ đợi lần thứ hai sôi máu, nhất định phải một lần thành công! 



Như vậy, chỉ có một chữ nhẫn! Mười ngày không thành thì hai mươi ngày, hai mươi ngày không thành thì ba mươi ngày, tóm lại hắn không đợi! 


Nữ nhân chộp một cái, xuyên thủng hắc giáp, sắp xuyên thủng ngực của hắc thi. Dứt khoát hắc thi không phải là người sống, nếu bị một trảo đó không chết cũng bị thương. 



Trong mắt Ninh Phàm thoáng qua vẻ than thở, lần nữa quên dung mạo của nữ thi một cái, không do dự nữa, một chưởng vỗ bên hông nữ thi, đem nàng vào thanh quan, lập tức khép lại nắp quan tài. 



Quan tài này, tựa hồ rất có hiệu quả trấn áp đối với nữ thi, vô luận nàng cọ sát như thế nào cũng không cách nào rời khỏi quan tài này. 



- Vi Lương... Nàng cùng thi ma này rốt cuộc có quan hệ gì...?



Ninh Phàm lắc đầu một cái, trừ phi hắn có thực lực vượt qua nữ thi, nếu không không dám dọ thám biết lai lịch của nữ thi. 



Thu hồi thanh quan, nhìn hắc giáp luyện thi vừa mới luyện xong, liền hư hại không chịu nổi, Ninh Phàm cười khổ. 



Như vậy, chỉ có luyện chế một hai lần nữa. 



Nhưng mà điều hắc giáp luyện thi quả thật là hết sức hữu dụng, nếu không thi ma này tự bản thân Ninh Phàm cũng không dám khai nắp quan tài ra. 



Luyện thi là nhục thuẫn tuyệt hảo... 



Nếu hắc thi kia hiểu rằng sau khi chết, thân thể bị Ninh Phàm dùng làm tấm thuẫn không biết ý tưởng ra sao. 



Bên ngoài mật thất, Ân Tố Thu cùng Cảnh Chước tụ tập ngoài cửa, tất nhiên bị kinh biến vừa rồi đưa tới. 



- Đã xảy ra chuyện gì?



Ân Tố Thu hơi có chút lo âu. Nàng biết Ninh Phàm lợi hại, nhưng mới vừa rồi sát cơ rợn cả tóc gáy, đã không phải là nguyên anh tu sĩ có... Đó là thứ gì...? 



- Không có gì, một chút chuyện nhỏ thôi...



Ninh Phàm thu hồi hắc thi, khẽ mỉm cười, ra mật thất. 



Thấy Ninh Phàm không việc gì, Ân Tố Thu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút cổ quái. 



Hôm nay Ninh Phàm dường như cũng có chút bất đồng, so với trước trong ánh mắt xuất hiện thêm một tia khí tức yêu dị. 



Trong con mắt bên trái của hắn có một tia tinh quang nhỏ không thể tra hơi chợt lóe. 



Có một ngày, tinh quang đó có lẽ có thể ngưng tụ ra một viên yêu tinh, giao phó cho Ninh Phàm một loại thần thông mới! 



- Đi thôi, mấy ngày không nghe tiếng tiêu, chắc hẳn nàng đợi lâu rồi.



Ninh Phàm cười trêu nói. 



- Ai đợi lâu!



Ân Tố Thu lặng lẽ đem ngọc tiêu giấu sau lưng, có chút âm thầm xấu hổ nào đó. 



Nàng đúng là chờ đợi vì Ninh Phàm tấu tiêu, nhưng mà loại tâm tư ấy nàng không hiểu, cũng không muốn bị hắn biết được. 



Nắng chiều sắp xuống, tiếng tiêu lại nổi lên, cảnh vật ở Trịnh quốc âm thầm chuyển đổi. 



Bốn tháng rưỡi trôi qua, rời khỏi Ninh thành, đã chín tháng rồi...