Hơp Thể Song Tu

Chương 170 : Tên này, hổ lang chi hoạn!

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Thần Ma tinh! 



Vật này Tấn quân lần đầu tiên trong đời thấy, ngay tức khắc biết được Ninh Phàm tất nhiên là mang trong người Thái cổ thần mạch... Vả lại thần mạch này đã được hắn tu luyện tới mức ngưng tụ thành tinh! 



Điều khó có thể ngờ nhất chính là... Tinh này, không ngờ lại là lôi tinh! Có thiên phú chưởng ngự lôi đình! 



Tấn quân tâm tư chấn động, nhưng sắc mặt lập tức thu lại vẻ kinh dị, yên tỉnh như nước dưới giếng.



- Ngự Lôi Thần Tinh... Bằng Tinh này ngươi đủ tiêu chuẩn lưu lại ở Đại Tấn ta rồi...



Lão ta vẫn thật giống như quân vương, cao cao tại thượng, tự nói từng chữ. 



Nhưng Ninh Phàm lại cười lạnh một tiếng. 



- Đấy cũng không phải là tất cả bản lãnh của ta... Rơi!



Dưới một tiếng, nóc của cự điện bị lạc lôi đánh bể, chém thẳng vào Tấn quân! 



Tấn quân sắc mặt trầm xuống, vạn vạn không ngờ tới người trước mắt mới chỉ là dung linh, lại dám sau khi dưới mình hạ lệnh vẫn động thủ với mình. 



Lôi đình rơi xuống như thế, lập tức hóa thành từng đạo dòng điện, vào trong cơ thể Tấn quân, khiến cho khí tức của lão ta hơi rối loạn, nhưng pháp lực rung một cái, thẳng thừng đánh xơ xác lôi đình. 



Lôi đình đó dù nguyên anh sơ kỳ Trà Hoa Nữ, Phong Tín nữ không cách nào chấn vỡ, còn Tấn quân chính là nguyên anh hậu kỳ khác biệt trời vực với hai yêu nữ! 



Thế nhưng lão ta vừa mới chấn vỡ lôi đình, lập tức sắc mặt biến đổi, Ninh Phàm đã thuấn di chợt động, quyền mang băng mang, khi tới trước người, một quyền vô tình đánh xuống! 



- Băng toái! 



- Hừ... 



Quyền này cùng lạc lôi giữa lúc phối hợp không bắn ra, làm Tấn quân không kịp ngự bảo, chỉ đành phải lấy thân thể đi đón, quyền ngăn cản quyền mang. Lão ta rên lên một tiếng, bị Ninh Phàm quyền hạ xuống người, lui nhanh trăm trượng, khí huyết cuồn cuộn, nhưng lại không có dáng vẻ bị thương. 



Người này có nhục thể phòng ngự, căn bản không yếu hơn Hắc thi! 



Vẻn vẹn phản chấn quyền lực đánh trúng người này liền khiến Ninh Phàm cơ hồ quyền cốt muốn bể. 



Sau trăm trượng, Tấn quân đột nhiên đạp một cái thu thế lui, kim quang trong mắt quỷ dị hóa thành vẻ ô kim, cũng lạnh như băng nói. 



- Bá thuật, thập lệnh! 



Trong thoáng chốc, một cổ cảm giác nguy cơ lần nữa xuất hiện trong lòng Ninh Phàm. 



Mà khi cùng Tấn quân đối địch từng quyền liên tục, một cổ quyền mang màu đen xé hết thảy, chấn mạnh một cái lập tức xương cánh tay của Ninh Phàm sắp nứt, lực chấn với ngực, ánh mắt âm thầm cả kinh, lập tức độn quang bay lui lại. 



Vào lúc hắn lui về phía sau, Tấn quân quyền mang hóa thành một đạo sóng lớn màu đen, ngay lập tức chia ra mười con sóng, mang oai bá lệnh thiên hạ, lấy tốc độ kinh người sắp đến bức thẳng tới, lập tức đuổi theo Ninh Phàm bay lui lại, hóa thành từng đạo sóng lớn màu đen chìm ngập hắn! 



Bá thuật là thuật bá đạo! 



Nếu trước đó nhất nhãn kim quang là vương đạo chi thuật, thì quyền mang chính là hiệu lệnh thiên hạ, chính là bá! 



Tấn quân không phải là thái cổ Thần Ma mạch, nhưng người này lấy quân làm đạo, lấy vương bá làm thuật, lấy Đại Tấn làm nước, lấy nguyên anh làm thần... Đạo của người này có chút kinh khủng. Nếu người này đột phá hóa thần, thần ý của lão ta nhất định không phải so với tầm thường! 



Chớ nói Tấn quân là nguyên anh hậu kỳ, tu vi vượt xa Ninh Phàm, chính là nguyên anh sơ kỳ của lão ta cũng mạnh hơn so với Hắc thi, đối với Ninh Phàm đều là địch thủ khó thắng. 



Trong sóng đen đó, một tia khí thế khiến Ninh Phàm cảm thấy không thể ngăn cản. Khí thế kia là quân, mà mình là thần. Khí thế kia là tiên, còn mình là phàm. Khí thế kia là tôn, mình là ti! 



Tôn ti không thể nghịch! 



Bị sóng đen chìm ngập, Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, yêu tướng một kích ngọc giản xuất hiện nơi tay. 



Không thể chiến thắng... Nếu không thi triển lá bài tẩy, mình tất bị sóng đen xé nát... 



Nhưng mà hắn trong lòng lại đang do dự. 




Hôm nay mình cùng Tố Thu, Cảnh Chước đồng hành, cho dù lấy Chu Minh làm tên, cho dù lấy Di Thiên xá lợi phủ khắp người, nếu làm bị thương Tấn quân, thủ hạ nguyên anh của lão ta, từng tên nhất định điên cuồng trả thù, nếu có vạn nhất tra ra Việt quốc là... 



Loại cảm giác có thù oán không thể báo, có giận không thể nói, Ninh Phàm quá không thích, nhưng hắn vô kế khả thi. 



Thậm chí, cho dù thi triển yêu tướng một kích, Ninh Phàm lại cảm thấy, có thể làm bị thương Tấn quân, nhưng lại cũng không thể giết người này. 



Mình có lá bài tẩy bảo vệ tánh mạng, người này cũng không có sao...? Hóa thần một kích, Tấn quân này có lẽ còn nhiều hơn so với mình. 



Nguyên anh hậu kỳ, so với mình mạnh, chỉ một thức luyện thể thuật, căn bản không xuất toàn lực, đã khiến mình liều mạng hết tất cả đi chống đỡ! 



Pháp bảo Tấn quân không dùng, nguyên anh hậu kỳ đại pháp lực, hóa cấp pháp thuật, lão ta càng không dùng một cái... 



- Ta không bằng ông ấy... Nhưng chẳng qua là tạm thời, rất nhanh ta sẽ kết kim đan, ngưng nguyên anh, ly hợp hóa thần... Ngày đó, ta sẽ lấy lực tự thân khiến cho Tấn quân biết được lợi hại! 



Nhất định... Nhất định! 



... 



Sau khi Ninh Phàm rời khỏi, Giới Hưu thở phào nhẹ nhõm thật dài. 



Hôm nay mặc dù rất có trắc trở, nhưng rốt cuộc Ninh Phàm này khiến cho Tấn quân hài lòng, như vậy tội thất sát của mình cũng được miễn. 



- Chúc mừng bệ hạ, đạt được thống lĩnh mới! Người này tuy chỉ nguyện vì Đại Tấn ta hiệu mệnh ba tháng, nhưng theo lời đồn đãi của Vũ điện, “ngày quyết chiến” cũng giữa mấy tháng này... 



Giới Hưu chúc mừng. 



Nhưng khiến cho ông ta chuẩn bị không kịp là Tấn quân bỗng nhiên mặt như giấy vàng, phun ra một hớp đen trong đó mang chút huyết dịch màu vàng, khí tức rất có uể oải. 



- Chúc mừng... Hừ! Chúc mừng bản quân bị thương sao! 



- Cái gì?! Bệ hạ làm sao bị thương? 



Giới Hưu kinh hãi! 



- Ngươi có biết, ta vì sao cho phép người này hiệu mệnh ba tháng rời khỏi không? Ba tháng hoàn hảo là ba tháng! Sau khi hắn phá vỡ thập lãng như thế, bản quân mới vui mừng phát hiện, người này căn bản dã tâm chó sói khó mà thu phục, cưỡi hạng người, lưu người này ở nước Tấn mười năm, căn bản là... họa lớn! Trên thân của người này, tổng cộng có hai đạo khí tức. Sau khi hắn làm bể hắc lãng ta mới hiểu, khí tức đó khiến cho ta cảm thấy một tia nguy hiểm, chắc là hóa thần một kích... Người này, đối với bản quân động sát tâm! Ngươi có biết không? 



Tấn quân đè xuống thương thế, bình sanh lần đầu tiên cười khổ. 



- Nếu hắn lấy hóa thần một kích, phá vỡ sóng đen, cũng đã đành... Như vậy, pháp thuật ta bị phá, cũng không bị thương. Người này lấy một cổ đạo tâm bướng bỉnh bất tuần, đánh nát “Bá quân ý niệm” trong pháp thuật của ta... Bản quân tu luyện pháp thuật quá mức đặc biệt, đấu pháp thắng bại, quan trọng ở nhất niệm, nhất niệm thắng uy lăng vô cùng, nhất niệm bại bỏ mình diệt tộc... Người này lấy lòng nghịch thần, phá quân niệm của ta, thù là đáng hận, nhưng coi như diệt yêu thống lĩnh, hắn đủ tư cách... Đại Tấn tu, trừ Vũ điện phân điện, có thể phá quân niệm của ta, làm ta phản thương duy chỉ có một mình hắn... Vả lại người này, vẫn chỉ là nửa bước kim đan tu vi... Nếu ta đoán không sai, người này một khi thật sự kết anh, cho dù là sơ kỳ tu vi, cũng có thể cùng ta chân chính đánh một trận... Nước Tấn, không giữ được thứ người như vậy... Thái cổ thần mạch, thật không biết phía Thần Ma truyền thừa ra sao lại ra đời người này... 



Tấn quân ánh mắt khóa sâu, lần nữa mặt không biểu lộ. Còn Giới Hưu nghe từng câu nói của Tấn quân, tâm tư khó dằn. 



Chu Minh đó không ngờ lại có lợi hại như thế ư? Một khi hắn đột phá nguyên anh sơ kỳ, ngay cả Tấn quân nguyên anh hậu kỳ cũng có thể đánh một trận sao? 



- Giới Hưu, thông báo những người khác, bản quân tuần thủ tạm thời cắt đứt... Bản quân muốn đi Hàn đàm chữa thương trước, trọng tố bá quân chi niệm... Về phần Chu Minh, sau này ngươi đem cái trữ vật đại này giao cho hắn, trong đó có một ít lễ vật, hơi làm bối thường cho va chạm lần này... Có lẽ hắn nhìn những thứ đấy, sẽ thoáng bỏ đi địch ý với bản quân, toàn lực giúp Tấn quốc... 



Tấn quân đưa cho Giới Hưu một cái trữ vật đại màu vàng, thân ảnh lay động, không biết tung tích. 



Giới Hưu khai trữ vật đại ra một cái, lập tức bên trong con ngươi, hàn niệm chợt lóe lại lóe lên, khó mà trấn tĩnh. 



- Đây là?! Bệ hạ lại đem vật này, coi như là vật bồi thường cho Chu Minh! 



Một tia nhịp thở rét lạnh lẳng lặng truyền ra từ trong trữ vật đại... Đây chính là danh vật thành danh của Tuần Nhật thống lĩnh đã chết đi... 



Nhưng lập tức, Giới Hưu cũng biết Tấn quân vì sao tặng vật này cho Chu Minh. 



Bên trong sự lôi kéo, còn có... 



- Thì ra là như vậy... Bệ hạ đối với người này quả thật rất kiêng kỵ a... 



Giới Hưu thở dài nói.