Hơp Thể Song Tu

Chương 188 : Kết đan

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Ninh Phàm được dẫn vào Đan Tháp tầng thứ hai, trong mái hiên, yên lặng chờ đợi. 



Hắn đi ngang qua mái hiên khác, cũng không ít kim đan, nguyên anh lão quái tựa hồ đều đã ghi danh tam chuyển luyện đan sư. 



Ánh mắt của những người này rơi vào trên người Ninh Phàm, có ngạo khí, hoặc có khinh miệt, đối với lần này hắn cũng lơ đễnh. 



Hồi lâu, Nhã Lan dẫn một vị lão giả mặc quần áo màu xanh tới gặp Ninh Phàm. 



Lão giả kia mặt đầy hồng quang, quần áo xanh đắt tiền, người ta gọi là Mạc lão, kim đan hậu kỳ tu vi, cặp mắt híp lại, rất có không kiên nhẫn. 



Cảm giác được Ninh Phàm bất quá bán bộ kim đan tu vi, lão giả lại mí mắt nhíu một cái. 



- Nhã Lan! Lão phu đang lúc mấu chốt ngộ đan, không có thời gian lãng phí, nếu dung linh tiểu bối này không phải tam chuyển luyện đan sư, lão phu nhất định phạt nặng ngươi! 



- Dạ... 



Nhã Lan thở dài sâu kín, không ngờ tới mình đi gọi Mạc lão, chính là lúc Mạc lão bế quan không kết quả, tâm tình không tốt, ai, thật là xui xẻo. 



Lão giả dùng thần niệm đảo qua trên người Ninh Phàm, hơi đau nhói, thu hồi thần niệm, bỗng nhiên mở mắt ra. 



Thời khắc này Ninh Phàm giao huyết chi vị đã tản ra, nụ cười hiền lành, không nhìn ra hắn là hung tinh ma đầu nữa. 



Luyện đan sư lấy thần niệm khống chế lửa, tuy nói thần niệm mạnh yếu cùng thuật luyện đan không tất nhiên quan hệ, nhưng luyện đan sư có thần niệm mạnh, thường thường thuật luyện đan bất phàm. 



Người này, cốt linh tuy ngắn, tu vi tuy thấp, nhưng ngược lại cũng có thể là tam chuyển luyện đan sư. 



- Vị tiểu hữu này có chút bất phàm a... Cũng được, theo lão phu đi tới đan thất, khảo sát thuật luyện đan. 



Mạc lão nặn ra mấy phần mỉm cười hiếm thấy, lời này làm cho Nhã Lan khẽ thở phào nhẹ nhõm. 



Xem ra, Mạc lão nhất định là từ trên người Chu Minh này đã phát hiện chuyện kỳ dị, cho nên ông ta coi trọng. 



Nhưng Ninh Phàm mỉm cười, không di động bước chân. 



- Chu mỗ cả gan hỏi một chút. Mạc đạo hữu có thể trắc định thuật luyện đan... cao nhất là đẳng cấp gì?



- Ừ? Lão phu là tam chuyển luyện đan sư cao cấp, nhưng khảo sát tam chuyển cao cấp, bất quá cho dù đạo hữu thuật luyện đan đạt tới tam chuyển điên phong, lão phu cũng đánh giá một hai! 



- Vậy sao, đấy tựa hồ đáng tiếc, khiến cho Mạc đạo hữu bạch bào một lần... Thuật luyện đan của Chu mỗ càng trên tam chuyển điên phong, tựa hồ phải làm phiền những người khác của quý tháp giúp Chu mỗ khảo sát một phen... 



Ninh Phàm một lời nói ra, Nhã Lan cùng Mạc lão đều ngơ ngẩn! 



Sự run sợ này không phải là chấn kinh, mà là... không tin! 



Mạc lão thu hồi một tia cười khan, ánh mắt trầm xuống:



- Chu đạo hữu, ngươi đang nói đùa với lão phu sao?



Mỗi một năm, đều có luyện đan sư báo cáo láo thuật luyện đan, định tiến vào tháp tầng tu luyện cao hơn. 



Tứ chuyển đan thuật, Mạc lão chớ thăm dò, tứ chuyển trở lên, chỉ có nam tháp tháp chủ mới có thể định đoạt! 


Tiểu yêu nữ đi rồi, tiểu ma nữ... lại tới! 



Hồi lâu sau, chiếc màn nội cung lay động, đi ra hai tên kim đan tỳ nữ. 



Ninh Phàm theo hai tỳ nữ vào cung, Mạc Vân vội vã cáo lui... Lão không dám đối mặt đối với tháp chủ thiếu nữ! 



Song trước khi rời khỏi, lão ta đối với Ninh Phàm truyền âm dặn dò, tỏ vẻ hảo ý. 



- Ánh mắt không thể dừng lại ba tức (nhịp thở) trên người tháp chủ... 



- Ca ngợi tháp chủ chân, nàng sẽ cao hứng... 



- Nếu quả thực chọc giận tháp chủ, cần lập tức tìm mượn cớ cáo lui, chớ tiếp tục lưu lại, nếu không... 



- Nếu tháp chủ lưu ngươi làm tỳ tử, cần kíp không được đáp ứng, sẽ bị cắt đứt “cái đó”...



Đầu quanh quẩn lời dặn dò của Mạc Vân, Ninh Phàm âm thầm cau mày, vị gọi là tháp chủ này thật khó hầu hạ. 



Còn đối với Mạc Vân, Ninh Phàm tâm tồn một tia cảm kích, nếu không phải người này dặn dò, mình hơn phân nửa sẽ phạm rất nhiều kiêng kỵ, không phải là bị tháp chủ thiếu nữ cắt thành bầm thây, chính là bị... cắt đứt “cái đó”. 



“Cái đó”... Vật này là chỗ tinh túy của Ninh Phàm Âm Dương biến, mất đi vật này hắn cũng không cần hợp thể song tu nữa. 



Vào cung. 



Trong cung điện, phủ kín thủy tinh, tiên ngọc, ngọc tọa trải điêu nhung, một thiếu nữ áo đỏ tay cầm roi đỏ, ngồi ở ngọc tọa, sau lưng là mấy tên kim đan tỳ nữ hầu hạ. 



Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bỉnh, thanh tú tuyệt trần, con ngươi lại lạnh lẻo. 



Bím tóc thắt theo kiểu long nữ, tóc xanh lượn quanh, trên trán lại chỉnh tề một hàng tóc ngọn giống như có thêm một cặp lông mi. 



Trên người mặc áo lụa màu đỏ, phía dưới lại mặc quần lụa cực ngắn, một chân lười biếng gác trên một chân khác, bàn chân không mang vớ lụa, mà chân dài mang vớ đỏ nhạt, chân bước giày đỏ. 



Loại trang phục này Ninh Phàm bình sinh mới gặp, nhưng mặc trên người cô gái như thế, thân thể nhỏ thó, vừa vặn xinh đẹp. Nếu cô gái này ít đi sát khí lạnh lẽo mắt sáng long lanh sẽ càng giống như một vị tu quốc công chủ. 



Trong vòng hai tức... rồi trước khi hợi thở thứ ba kịp dứt, Ninh Phàm đã dời ánh mắt đi, cung tay nói:



- Vãn bối Chu Minh. Ra mắt tháp chủ... 



Bầy tỳ nữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc Ninh Phàm di chuyển ánh mắt trước ba tức (nhịp thở), không phạm vào điều kiêng kỵ của tiểu thư. 



Nhưng cô gái kia liếc Ninh Phàm một cái, hàn ý cũng không giảm: 



- Bổn cung có già như vậy sao, khiến cho ngươi tự xưng vãn bối, gọi ta tháp chủ! Kêu ta là ‘Bắc tiểu thư‘. Gọi lại lần nữa! 



- Tán tu Chu Minh, ra mắt Bắc tiểu thư... 



Ninh Phàm đúng mực, cử chỉ có độ... Cô gái cau mày, hàn ý trong mắt vòng một cái, hóa thành huyết sắc thực chất, chợt quay lại về phía trên người Ninh Phàm. 



Ánh mắt của Ninh Phàm đông lại một cái. Nhưng sau khi cảm giác cô gái này chỉ dò xét mình, cũng không ngăn cản. Sát ý kia 5 vòng quanh người hắn thì tản đi. 



Cô gái đôi mi thanh tú nhíu chặc hơn, nhưng hàn ý sát ý tất cả ít đi chút.