Hơp Thể Song Tu

Chương 207 : Thứ văn sư, ti thổ ma tinh! (2)

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Chương 207: Thứ văn sư, ti thổ ma tinh! (2)



Nhưng Ninh Phàm chỉ nhẹ nhàng rung rung chân mày một cái... Quả thật rất đau, nhưng vẫn chưa đủ khiến cho hắn kêu lên.



Ha!



Thạch Binh cảm thấy kinh dị, không ngờ thanh niên gầy yếu này lại có lực nhẫn nại như thế!



Cần biết trong sáu châm đầu, sự đau đớn nhất chính là châm thứ nhất. Bởi vì châm thứ nhất đột nhiên không kịp đề phòng. Mà 5 châm sau đó cũng bởi vì có châm thứ nhất, tuy mỗi châm đau hơn một thành, nhưng sau khi thích ứng, cũng không khó chịu đựng.



Ít nhất trong ký ức của Thạch Binh, vô luận là tu sĩ hay là khôi lỗi, châm thứ nhất có thể mặt không đổi sắc... cũng không có người nào!



Người này bất luận tư chất, hay lòng nhẫn nại vậy lấy đủ để làm Thạch Binh ghé mắt.



Ánh mắt của nó tản đi hoảng sợ, dần dần thêm một tia kính trọng.



Chu Minh này tuy đối nghịch với mình, nhưng... là một hán tử!



Nếu không phải đối nghịch, Thạch Binh ngược lại rất muốn cùng hắn, chân chính kết giao bằng hữu...



- Ai... châm thứ hai!



Châm này cũng đau hơn một thành so với châm thứ nhất, nhưng Ninh Phàm ngay cả cau mày cũng không, đây chính là thích ứng.



Châm thứ ba, châm thứ tư... Thẳng đến châm thứ sáu, Ninh Phàm cũng không cau mày. Đến lúc châm thứ bảy, Thạch Binh không khỏi có chút khẩn trương.



Châm này sẽ quyết định thứ văn thành bại...



- Nếu ngài đau, lập tức hét lên... Châm thứ bảy!



Châm thứ bảy rơi xuống, sau lưng Ninh Phàm thật giống như thêm một khối xăm hắc vân đồ án!



Mà sự đau đớn của châm thứ bảy hội tụ một nơi, chính là Ninh Phàm cũng hai mắt trợn tròn, gân xanh nổi đầy trên trán!



Hắn cắn răng, vẫn không kêu la!



Không đủ, không đủ! Khoảng cách với sự đau đớn khi uống viên Ngọc Hoàng đan thứ tư còn thua kém hơn một chút...



Ha!



Thất châm bất minh!
Châm thứ 42, 52... 62!



Châm thứ 72, 82, 92... châm thứ 98!



Ninh Phàm đã ăn hết tất cả những viên Ngọc Hoàng đan còn sót lại, khó triệt tiêu đau đớn hơn nữa!



Một châm cuối cùng này, chỗ đau của nó đủ để xé nát thân thể của Ninh Phàm!



Trên sống lưng của Ninh Phàm, một bộ hình xăm ma sơn với hắc vân hắc vụ đã chỉ kém một khoản cuối cùng!



Ánh mắt rơi vào trên hình xăm hoàn chỉnh, Thạch Binh kinh hãi!



- Sao... Làm sao biết?! Thạch Binh ma văn chính là binh cấp ma văn, nhưng nếu khắc họa 99 bút lại là... ‘Huyền Thổ ma văn’ ma văn thất lạc thứ hai cấp tướng trong truyền thuyết!



Ba loại ma văn trước tướng cấp tất cả thất truyền... Không ngờ, cái gọi là một trong ma văn thất truyền rốt cuộc do binh cấp tấn thăng tới!



Chỉ kém một khoản, ma văn này được xưng là phòng ngự vô song sắp khắc thành công.



Nhưng một khoản cuối cùng, trạng thái của Ninh Phàm đã gần đến hôn mê.



Mặt không chút máu, thân thể hư ảo tựa như tan vỡ, nguyên anh đều không ổn!



Nhưng sau khi nghe Thạch Binh kinh hô, ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe!



- Khắc xong một khoản cuối cùng... Binh cấp ma văn... có thể vào tướng cấp phải không?!



- Không sai, lại còn là Huyền Thổ ma văn xếp hàng thứ hai trong mấy vạn loại ma văn tướng cấp! Nếu minh khắc ma văn này thành công, nhục thể phòng ngự của ngài đề thăng không chỉ gấp mấy lần!



- Được, đâm đi!



- Nhưng thân thể của ngài đã cơ hồ nát bấy...



- Như vậy... thì đã sao!



Ánh mắt của Ninh Phàm giăng đầy tia máu, thế nhưng tia máu đó dần dần biến mất.



Thay vào đó là ánh mắt lãnh đạm như băng. Tóc đen thành dài, má trái yêu dị văn lộ, hắc khí hiện lên quanh thân, rõ ràng hoàn toàn hóa thành... Niệm phách thân!



- Đây là! Hóa thân! Toái hư lão quái mới có thể ngưng tụ... hóa thân!