Hơp Thể Song Tu

Chương 218 : Ác nữ cúi đầu (2)

Ngày đăng: 13:04 30/04/20


Chương 218: Ác nữ cúi đầu. (2)



Từng dòng điện truyền khắp toàn thân, thân thể thon nhỏ chưa trổ mã của nàng khẽ run lên. Thân thể mềm mại căng thẳng, tê dại, mềm nhũn xuống.



Sự đau đớn dần dần không còn cảm giác được nữa...



Mà Bắc Tiểu Man trong lúc này co giật cả người, tựa như đưa thân vào mây mù vậy, thư thích, thoải mái.



Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ lên không tự nhiên, hiển nhiên không còn, thay vào đó là tơ tình khích động đỏ ửng.



Hai ngực bị đùa bỡ, búp anh đào non màu phấn, hơi thở a khí như lan...



- Chu Minh... ngươi đáng ghét... Ta hận ngươi...



Ánh mắt của Bắc Tiểu Man, tất cả điêu ngoa dần dần tản đi, cuối cùng chỉ còn dư lại thiếu nữ động tình.



Trong sự mê loạn này, nàng mê ly nhìn Ninh Phàm. Một bụng ủy khuất, u oán.



- Mị thuật có thể ngừng đau.



Ninh Phàm chưa từng có giải thích thêm, tử tế quan sát thân thể mềm mại trần trụi của Bắc Tiểu Man.



Ánh mắt của hắn giống như thật chất, rơi trên người Bắc Tiểu Man, lập tức chọc cho trái tim của nàng xấu hổ, sợ hãi. Cũng không tự chủ kẹp chặc hai chân, nhẹ nhàng vuốt ve.



Chẳng qua là dưới mị thuật, thần trí của nàng càng ngày càng không tỉnh táo.



- Thạch Binh gia gia... Ngươi ném...



- Mẹ... Tiểu Man không muốn tu luyện quý mạch. Tiểu Man sợ máu, sợ giết người...



- Chu Minh... Chu Minh... Hắn thật kỳ quái, ta không nhìn thấu... Hắn lần đầu tiên tới Nam tháp, ta lại thật kỳ quái, thật kỳ quái... Hắn rõ ràng chỉ là một dung linh, làm sao sát khí nặng như vậy, làm sao một thân đều trọng thương...? Hắn làm sao chịu trăm ngàn cay đắng, đi tới tu mộ phần, hắn tại sao có thể có ngũ chuyển luyện đan thuật... Hắn vì sao sủng nhục bất kinh, vì sao ta đi dụ hắn, hắn lòng như thiết thạch, ngược lại tim ta đập rộn lên... Hắn chịu khuất thân, chịu vì ta mang giày... Hắn rất thú vị đây...



- Hắn khi dễ ta, cố ý cho ta nhìn chuyện hương diễm, hắn thành tâm ma của ta, hàng đêm trong mộng làm nhục ta...



- Mẹ, Tiểu Man ghét Chu Minh...



Bắc Tiểu Man mơ hồ, một bàn tay nhỏ nắm lấy khăn trải giường, kềm chế dưới mị thuật kích thích, thân thể mềm mại động tình.



Một tay kia lại cầm lấy tay của Ninh Phàm, ánh mắt ủy khuất nhìn hắn.



- Mẹ... Tiểu Man thật cô đơn...
- Không! Ai là đỉnh lô của ngươi! Bổn cung nằm ở chỗ này. Ngươi còn dám sắc bổ ư?



- Nàng muốn thử một chút sao?



Ninh Phàm mắt lộ hàn quang.



- Không, không phải...



Lập tức, Bắc Tiểu Man nhượng bộ. Nàng mơ hồ cảm giác, Chu Minh này nói được thì làm được...



Chính là mẹ nàng chưa chắc đã có thể khiến cho nàng nhượng bộ.



Nhưng nàng lại không thể không cúi đầu trước Chu Minh làm nàng ‘hận’ nhất!



- Đúng rồi! Quần áo của ta đâu? Trữ vật đâu? Còn Nguyên Dao ngọc nữa?



- Quần áo đã bị ta xé rồi. Trữ vật đại sao, năm ngàn vạn tiên ngọc trong đó, ta lấy đi, đan dược cũng lấy một ít, những thứ khác ta không động vào... Về phần Nguyên Dao ngọc thuộc về ta!



Ninh Phàm đem trữ vật đại xẹp lép trả lại cho Bắc Tiểu Man, lập tức, Bắc Tiểu Man lại muốn phát tác.



- Tiên ngọc, đan dược, có thể cho ngươi! Nhưng Nguyên Dao ngọc, ngươi không thể lấy đi! Vật ấy có đặc biệt ý nghĩa...



Bắc Tiểu Man vội vàng nói.



- Ý nghĩa gì?



- Không nói cho ngươi biết! Tóm lại, ngươi trả lại cho ta!



Ninh Phàm lắc đầu một cái, có một số việc nàng không nói, ta cũng có thể biết được.



Âm Dương tỏa chợt thúc giục, Thiết ngôn thuật thi triển, lập tức theo dõi tâm sự của Bắc Tiểu Man.



Ngọc này, trừ thân là giới bảo, mở ra một nơi ‘tiểu thiên thế giới’, đồng thời nó lại là tín vật xuất giá của Bắc Minh Thiên bốn vị tiểu thư chưa xuất giá.



Ninh Phàm cầm ngọc này, thì Bắc Tiểu Man xem như đã thành người của hắn...



- Có ý tứ... ngọc này, thuộc về ta!



- Ngươi!