Hơp Thể Song Tu

Chương 252 : Bảo thành, đan hương (1+2+3)

Ngày đăng: 13:05 30/04/20


- Linh ấn chỉ quyết đều ở trong ngọc giản này, là Uyển Nhi tự viết, ngươi nếu muốn học, thì cầm lấy đi...



Lục Uyển Nhi lấy từ trong trữ vật đại ra một ngọc giản, đưa vào lòng bàn tay Ninh Phàm.



Vô tình đụng phải bàn tay của Ninh Phàm, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên, ánh mắt tránh đi, cố ý trêu chọc hắn:



- Đúng rồi... Không biết Bắc tướng quân muốn phụ linh linh thiết gì ở nơi trên tiên bảo này,...?



- Cái khối này!



Ninh Phàm lấy ra một khối linh thiết đen xì, vừa giao đến trên tay Lục Uyển Nhi, lập tức khiến cho đôi mắt đẹp của nàng chớp lia lịa.



- Hư cấp linh thiết! Phàm hư thần thông, hấp pháp! Loại linh thiết cấp bậc này, cho dù là Phong hiệu yêu tướng cũng không có, ngươi không ngờ lại có!



- Như thế nào, Uyển Nhi tiểu thư có lòng tin phụ lên roi này hấp pháp thần thônghay không?



- Cái này... Không thành vấn đề!



Lục Uyển Nhi mím môi, cái Toái Thần tiên này đã có phẩm chất cực phẩm thượng cấp, nếu như phụ linh, mà còn là dùng hư cấp linh thiết, thì có chút không dễ dàng gì... Nói không chừng, cần phải hao tổn tâm huyết để tẩm lên roi, như thế mới có thể thành công...



Chẳng qua là, đây là chuyện duy nhất mà Lục Uyển Nhi có thể làm cho Ninh Phàm, nàng không muốn từ chối...



Mặc Như Thủy của Thất Mai thành, tuy phụ linh Phần hồn, nhưng Trảm Ly kiếm lúc đó dù sao chẳng qua là hạ cấp phi kiếm.



Lần này độ khó để phụ linh, tuyệt đối không phải lần đầu tiên có thể so sánh với.



- Cám ơn... Bất quá không được quá miễn cưỡng, pháp bảo dù sao cũng là cùng vật chết, vì vật chết mà tự tổn thương mình, không đáng...



Ninh Phàm khám phá tâm tư của Lục Uyển Nhi, xoa xoa mái tóc xanh của nàng, cười một tiếng rồi đi.



Chỉ chừa Lục Uyển Nhi, ở bên cạnh lò dã kim, mặt tươi cười và nóng bỏng.



Nắm Toái Thần tiên trong tay, lòng của nàng, lại càng kiên cố hơn.



- Không có chuyện có đáng giá hay không, mà chỉ có, có nguyện ý hay không...



...



Trong Luyện đan thất, Ninh Phàm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, không hề bắt tay vào luyện đan ngay, mà điểm một chút lên mi tâm, lấy Trảm Ly kiếm ra.



Một đường đi tới, đủ các loại chém giết, ma luyện kiếm quang, Trảm Ly miễn cưỡng đã là cực phẩm hạ cấp pháp bảo. Khoảng cách tiến lên trung cấp vẫn còn xa lắm, mãi không có kỳ vọng.



Loại pháp bảo có phẩm cấp như thế này, căn bản không thể nào gây ra cho hóa thần cấp cao thủ chút tổn thương gì.



Hóa thần, thái cổ yêu mạch... Ninh Phàm có dự cảm, ở những lần giao phong kế tiếp, mình chống lại tất cả thái cổ yêu tộc, bao gồm cả Lý Bạn ở bên trong,.



Mà nếu không có thái cổ thần binh vừa tay, mình, sẽ chịu quá nhiều thua thiệt...



Toái Thần tiên sử dụng rất ít thái cổ thần tinh. Điểm lợi hại duy nhất chính là có năng lực đánh vào pháp bảo nhưng loại đánh vỡ nguyên anh. Và khi tăng thêm hấp pháp thần thông, pháp bảo này nhất định tận dụng những kẻ hở khi đang công kích, thu rút pháp lực của địch. Thần thông bất phàm, nhưng bản thân pháp bảo có lực sát thương không cao.



Cách dùng của Roi chính là Trói buộc, Ám toán, và Đánh quật chúng sanh.



Cách dùng của Kiếm, là sắc bén, phá hết vạn thiên pháp tướng, hư thân.



Tinh Quang Kiếm ảnh trong tay từ từ lưu chuyển, sau khi chưởng lực của Ninh Phàm phun ra, hóa thành một thanh Như thủy trường kiếm.



- Trảm Ly, Trảm Ly... ý nghĩa của ngươi sâu nhất, nặng nhất. Ngươi là món thái cổ thần binh thứ nhất của ta. Là binh khí ta lần đầu tiên khiêu chiến số mạng, đoạt được...



Ninh Phàm lấy ra ngọc giản, án lên trên mi tâm.



Lập tức, trong thần niệm vang lên thanh âm ngọt ngào của một cô gái, truyền thụ linh ấn chỉ quyết.



Hồi lâu, Ninh Phàm thu hồi ngọc giản, nhìn Trảm Ly, ánh mắt trầm ngâm.



Khắc ấn chỉ quyết của Linh ấn không khó học, bất quá là yêu thuật anh cấp trung phẩm mà thôi.



Thứ khó học, là cổ văn tự tạo thành linh ấn của yêu tộc.



Mỗi một chữ viết của cổ yêu, đều là một bộ phù trận, trong đó ẩn chứa thần thông cực kỳ lợi hại.



Ninh Phàm tập được chỉ có 200 chữ viết.



Mỗi một linh ấn đều có chủ yêu văn phối hợp với số lượng yêu văn không đồng đều khác nhau, tổ hợp mà thành.



200 chữ này, có thể hoàn toàn tổ hợp ra linh ấn, chỉ có ba loại.



Kiên, Hỏa, và Duệ.



Linh ấn chữ Kiên, có thể đề thăng mức độ phòng ngự của pháp bảo.



Linh ấn chữ Hỏa, sẽ đề thăng uy lực về lửa cho pháp bảo.



Linh ấn chữ Duệ, đề thăng độ sắc bén của pháp bảo.



Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, thứ thích hợp nhất đối với Trảm Ly kiếm chẳng có thứ gì vượt hơn sự sắc bén!




Thậm chí, tay của Ninh Phàm, không biết cố ý hay là vô ý, đã chạm được vào cái đuôi hồ ly của nàng, khiến cho thân thể mềm mại của nàng run lên bần bật, nhất thời tê dại không còn chút sức lực kháng cự nào.



- Lục... Lục Bắc, không được, không nên ở chỗ này... Thân thể của ta bây giờ, không cách nào... Không cách nào chịu được hoan...



Nàng năn nỉ, nhưng trong đầu, lại tràn đầy sự mong đợi.



- Thừa hoan?



Ninh Phàm tức đến mức phì cười.



- Chờ thân thể của nàng khỏe rồi, tự nhiên có ngày phải thừa hoan! Chuyện này, ngày sau hãy nói, giờ phút này, nhiệm vụ duy nhất của nàng, chính là tu dưỡng! Tu luyện hồi phục trở lại tâm huyết tổn thất! Tâm huyết bị hao tổn, nếu không kịp thời tu bổ trở về, không chỉ tổn thương đến tuổi thọ, hơn đối còn có ảnh hưởng lớn lao đối với tu vi... Ta đưa nàng, đi nghỉ ngơi!



Ninh Phàm choàng tay bao hết người, ôm Lục Uyển Nhi càng chặc hơn.



Hắn bước ra một bước, đã hóa thành yên ảnh, xuất hiện ở tẩm cung của Kim Diễm cung.



Rồi hắn cởi tú hài cho nàng, đặt lên tháp mềm, đắp kín chăn mỏng.



Lục Uyển Nhi thật giống như một con hồ ly nhỏ ngượng nghịu, núp ở trong mền, chỉ lộ ánh mắt ra ngoài. Nửa bên dung nhan nóng bỏng của nàng, đều giấu ở trong chăn.



Nàng bị Ninh Phàm ôm... Hơn nữa điều bí ẩn nhất của nàng, cái đuôi hồ nhạy cảm nhất, đều đã bị Ninh Phàm động chạm...



Cảm giác ủy khuất tủi nhục tất nhiên hoàn toàn không tồn tại, vì nghĩ kỹ một chút, chút tủi hờn ủy khuất vì bị quát mắng kia, rõ ràng là sự quan tâm...



"Lục Bắc, quan tâm đến ta, cho nên mới mắng ta... Hắn không thèm nhìn pháp bảo, bởi vì hắn, quan tâm ta...”



Tim của Lục Uyển Nhi nhảy loạn thình thịch trong ngực.



- Ngu ngốc, ngu ngốc... Pháp bảo được phụ linh hai loại thần thông, thế mà nhìn cũng không thèm nhìn, lại đi nhìn một con nha đầu xấu xí như ta... Đồ ngu...



Lục Uyển Nhi nhỏ giọng mắng.



- Nàng uống viên đan này vào, rồi hãy nghỉ ngơi, ta ở chỗ này hộ pháp cho nàng...



- Ừ, nhưng không cho phép ngươi thừa dịp ta ngủ, táy máy tay chân...



Mí mắt của Lục Uyển Nhi càng ngày càng nặng.



Nàng cảm thấy, ngón tay của Ninh Phàm, kẹp theo một viên đan dược, đưa vào môi của nàng, đụng phải cái lưỡi ướt mềm của nàng.



Nàng có chút xấu hổ, nhưng không phản kháng, càng ngày càng mỏi mệt mơ màng, từ từ nhắm mắt lại...



Bên cái giường hẹp, Ninh Phàm nhìn Lục Uyển Nhi đang ngủ, khẽ thở phào nhẹ nhỏm.



- Ngân Huyết Đan sử dụng rất kịp thời, xem ra sẽ không tạo thành tổn thất đối với tâm huyết, như vậy cũng hay...



Vừa nghĩ tới chuyện cô gái này vì phụ linh pháp bảo cho mình mà tự tổn tâm huyết, Ninh Phàm nhắm mắt lại, trong lòng cảm động.



Từ đầu chí cuối, cô gái này không biểu lộ qua tâm sự gì cùng mình.



Nhưng tâm tư của nàng, sự băn khoăn lo lắng của nàng, Ninh Phàm đều biết tất cả.



Chẳng qua là Lục Uyển Nhi không hề biết sự băn khoăn của Ninh Phàm.



- Nếu ta cho nàng biết, ta không phải là Lục Bắc, nàng có hối hận hay không...



Hắn thở dài, bàn tay mơn trớn gò má của Lục Uyển Nhi, nhưng chợt vào thời khắc này, Kim Diễm xa khẽ chấn động.



Cái chấn động nhè nhẹ này, lại khiến cho mắt của hắn lộ hàn mang.



Đã đến gần Đô quận, mấy con ruồi nhặn theo đuôi đã không nhịn được nữa rồi sao?



Có thể đuổi theo tốc độ của Kim Diễm xa, cái đám ruồi nhặng này cũng không kém! Trong đó có ba đạo mang khí tức của hóa thần!



Ninh Phàm cầm Toái Thần tiên trong tay, một bước hóa thành yên ảnh, độn ra khỏi Kim Diễm cung.



Lợi dụng cái nhóm ruồi nhặn này, hắn quyết thử uy lực của pháp bảo!



Nhưng sau mấy bước, bước chân của hắn chợt hơi chậm lại, lắng nghe một chút, rồi có chút khó tin nhìn Toái Thần tiên.



Hắn lúc này mới phát hiện, cái roi này không ngờ đã được phụ linh hai loại thần thông.



- Hấp pháp... Lôi linh? !



Tâm thần của hắn run lên, ánh mắt lại hiện một khắc ôn nhu.



- Thì ra là như vậy... Duyên cớ mà nàng phụ linh hết một năm tháng ba, tự tổn tâm huyết, chính là vì cái loại thần thông thứ hai này này sao... Nàng phụ linh, không phải là pháp bảo thần thông, mà là muốn đem bóng dáng của mình, gắn vào trong lòng ta... Nàng, đã làm được...



- Mới vừa rồi tựa hồ là nên khen ngợi nàng một câu... Giọng nói lúc nãy, hơi có chút nặng rồi...



Hắn nhắm hai mắt, khi mở mắt ra lần nữa lại đầy sự giá rét.



- Tốc chiến tốc thắng... Những con ruồi này, quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của Uyển Nhi...