Hơp Thể Song Tu

Chương 253 : Chỉ là hóa thần! (1+2)

Ngày đăng: 13:05 30/04/20


Nghiêu Uyên mặt trầm như sắt.



Kim Diễm xa độn hành qua mấy ức dặm, sớm đã đi tới thủ phủ của La Vân bộ, nhưng ở chỗ này lại bị người phục kích!



Có thể bám theo sau Kim Diễm xa, theo dõi và ám toán, tuyệt không phải là người yếu!



Số người phục kích sau lưng tổng cộng có ba tên, khí tức của mỗi một tên này Nghiêu Uyên đều nhìn không thấu!



Thế nhưng yêu lực khí tức của chúng lại mạnh mẽ đến nỗi làm tâm thần của Nghiêu Uyên rúng động mạnh.



Nhất định không sai rồi, ba người bám sau lưng đều là hóa thần yêu tướng!



Thậm chí đợi cho ba người tiến tới gần, Nghiêu Uyên càng nhận ra rằng, một tên yêu tướng trong đó là Liệt Thổ bộ Bạch Nguyên!



Hai người khác cũng đều là kẻ truy sát đến từ Liệt Thổ bộ!



- Liệt Thổ bộ thật to gan, dám xuất động ba tên yêu tướng, ám sát Bắc tướng quân!



Nghiêu Uyên trong đầu giận dữ. Bạch Nguyên ba người này, truy tung Kim Diễm xa, độn hành trong thời gian tới một năm, sự ẩn nhẫn lâu như vậy, đủ có thể thấy quyết tâm của chúng là phải giết cho được Lục Bắc!



Đối phương có ba vị hóa thần, phe của mình một vị hóa thần cũng không có.



Vả lại nơi đây, bởi vì là thủ phủ của La Vân, ngược lại lại cách xa biên cảnh nơi La Vân thất tướng trấn thủ.



Thậm chí, mấy trăm vạn dặm phụ cận chỉ là cánh đồng hoang vu, ngay cả viện thủ của yêu thành cũng không có.



Nơi đây, thật sự là một nơi tốt nhất để đánh chặn đường...



- Dư lão, tăng nhanh tốc độ! Ngàn vạn lần chớ có dừng xe, một khi bị đuổi theo kịp, bọn ta chắc chắn phải chết!



- Vâng!



Luyện đan sư họ Dư khống chế hỏa xa, giờ phút này trong đầu kêu khổ liên tục.



Nếu lão sớm biết đồng hành với Ninh Phàm sẽ nguy hiểm như vậy, sẽ có ba vị hóa thần đánh chặn đường, lão tuyệt đối không tham dự chuyến đi này!



Chẳng qua là, giờ phút này cũng không còn con đường hối hận. Mà lão, điều duy nhất có thể làm được chỉ có trốn, liều mạng trốn chạy!



Lão không cho rằng Ninh Phàm có thể chống lại ba vị hóa thần, thậm chí không cho rằng Ninh Phàm có thực lực chống lại hóa thần.



Mặc dù, Ninh Phàm là Vương tộc huyết mạch, nhưng tu vi theo như tin đồn chỉ có nguyên anh sơ kỳ…



Đám người Nghiêu Uyên cũng có ý tưởng như thế.



Ba tên yêu tướng truy kích Kim Diễm xa cũng nghĩ như vậy.



Ngân giáp yêu tướng Bạch Nguyên, không nhanh không chậm đuổi theo Kim Diễm xa, cười lạnh không dứt.



- Lục Bắc ư? Hừ! Người này ngày đó giết Hãm Phong vệ của bản tướng, làm cho bản tướng phải đánh một trận thất lợi, không phải là rất phách lối sao! Không phải là tự xưng xưng “Kẻ giết người, La Vân Lục Bắc” gì đó ư! Giờ phút này sao lại bỏ chạy như chó nhà có tang vậy! Thật buồn cười! Buồn cười cho kẻ này có thể giác tỉnh Vương tộc Chân Linh huyết. Buồn cười cho kẻ này bị Phong hiệu yêu tướng treo giải thưởng một ức tiên ngọc nếu giết chết...



- Bạch tướng quân nói lời ấy sai rồi, thân là yêu tướng, sao có thể nghi ngờ phán đoán của Phong yêu đại nhân! Phong yêu đại nhân, cho rằng mạng của người này trị giá 1 ức, như vậy tất sẽ không sai!



Người lên tiếng là một hắc giáp yêu tướng, cũng là Liệt Thổ yêu tướng, họ Phong tên Kỳ.



Tên Phong Kỳ này cùng Bạch Nguyên không cùng phe cánh. Y mang tên của Phong hiệu yêu tướng ra để phản bác Bạch Nguyên.



Bạch Nguyên ánh mắt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, không cãi lại.
Kim giáp yêu tướng càng thêm vào lúc Ninh Phàm thúc giục tử tinh con mắt bên trái, đồng thời y thúc giục nửa ngôi sao ở con mắt bên trái.



Y cố gắng lấy hỏa phượng lực, chống lại Ninh Phàm Phù Ly chi uy!



Chẳng qua là y ngưng hỏa phượng huyết không quá nửa giọt, thậm chí không như Lý Bạn.



Trước Vương tộc yêu huyết của Ninh Phàm, dám can đảm chống lại uy áp, đơn giản là tự tìm khổ!



Phốc!



Từ Nhật ho khan ra một ngụm tinh huyết, lập tức lùi mấy bước, tâm quý khó dừng!



Y thái cổ tàn huyết, trước mặt huyết mạch của Ninh Phàm không chịu nổi một kích!



Bạch Nguyên giật mình.



Vừa đối mặt ba vị hóa thần, hai người đều hộc máu, thậm chí trong đó Phong Kỳ càng thêm quỷ dị trọng thương.



Bạch Nguyên không nhìn ra, Phong Kỳ vì sao bị thương, người này bị thương như thế nào?!



Hắn chính là Lục Bắc!



Nguyên anh sơ kỳ con kiến hôi!



Đây hết thảy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!



- Chỉ có hóa thần sơ kỳ dám cản đường ta!



Vào giờ khắc này, Ninh Phàm giơ ngón tay lên, chỉ một cái thành kiếm!



Trong vạn dặm, sơn nhạc hỏng mất!



Nhất chỉ, toái nhạc!



Sơn nhạc vạn dặm, không ngừng được sụp đổ, gió khói nổi lên bốn phía!



Trong tiếng nổ ầm ầm, thật giống như một đạo cụ phong, trong nháy mắt, cuốn ùa hơn vạn trong cánh đồng hoang vu, cỏ cây ngã rạp.



Bạch Nguyên cũng thôi rồi, trong cỗ gió đó liền lùi mấy bước, rốt cuộc ổn định thân hình. Còn Từ Nhật liền lùi lại mười trượng. Về phần Phong Kỳ bị hút hết yêu lực cơ hồ bị khí thế của một ngón ta đó hất bay!



Dưới sự hốt hoảng, Phong Kỳ cắn răng một cái, thúc giục linh trang trong cơ thể. Tầng ba địa huyền hạ cấp linh trang áo giáp, gia trì trước ngực, cuối cùng miễn cưỡng ngăn trở lực của một ngón tay đó.



Chẳng qua là trong đầu của Phong Kỳ cũng kinh hãi!



Ninh Phàm với lực của một ngón tay, tuyệt đối đã đạt tới toàn lực một kích của hóa thần sơ tu sĩ bình thường!



Vào một khắc kiếm quang thấu ngón tay bắn ra, Phong Kỳ trong đầu run lên, một cổ cảm giác nguy cơ to lớn cuốn ùa trong đầu.



Lại thấy một đạo kiếm quang bắn ra từ đầu ngón tay của Ninh Phàm lại chia ra ba đạo, chém tới các hướng của ba yêu tướng.



Ba đạo kiếm quang, kiếm quang nhanh không thể tưởng tượng nổi. Vả lại gần tới trước người tam tướng, càng thêm quay tơ thành tuyến, hóa thành kiếm ti lên tới hàng vạn, công kích bộ vị, trải rộng các ngóc ngách.



Bạch Nguyên, Từ Nhật còn có chiến lực, lại đều sắc mặt nặng nề.



Còn Phong Kỳ thì đã da đầu tê dại!