Hơp Thể Song Tu
Chương 35 : Niết Hoàng, Toái Hư Chi Chiến!
Ngày đăng: 13:01 30/04/20
Tế luyện bản mệnh ma hỏa ngàn năm, một khi bị đoạt, hoàn toàn không phải chỉ đơn giản là tu vi vẫn lạc như vậy, trọng thương phản phệ là điều vô cùng có thể!
Theo như tính cách của Niết Hoàng, thực tế xem ra sau khi pháp thuật bị phá, lập tức thu hồi Bạch Cốt viêm để phòng ngừa vạn nhất. Chẳng qua là lão quá mức khinh thị Ninh Phàm, ở trong ký ức Niết Hoàng, tế luyện ngàn năm ma hỏa, cho dù là nguyên anh, hóa thần lão quái, đều không cách nào nghịch đoạt.
Nếu Niết Hoàng không khinh thị, nếu không có Âm Dương tỏa có nghịch thiên thần thông thôn hỏa, nếu không có Trảm Ly kiếm phần hồn ‘Hư’ cấp thần thông, Ninh Phàm tuyệt đối không có chút khả năng nghịch đoạt Bạch Cốt viêm nào!
Pháp tướng của Niết Hoàng—— hắc giáp cự nhân, cất tiếng gào tức giận như lôi đình, một quyền đánh xuống, sơn băng địa liệt, nửa số Băng cung của Thất Mai thành, trực tiếp ở dưới quyền phong bị sụp đổ. Vô số kẽ hở hư không vỡ ra. Một quyền này, cơ hồ là một kích điên phong trong cả đời của Niết Hoàng!
Quyền này nếu đánh xuống, chớ nói gì Thất Mai, thậm chí Việt Quốc, thậm chí vài quốc gia gần đó, mấy trăm ngàn dặm thổ địa, đều bbbị chôn vùi, từng tấc từng tấc biến thành tro!
Thần Ma giận dữ, soán thiên vận, đoạt địa mệnh, toái liệt vỡ vụn âm dương!
Không thể địch nổi! trong mắt Ninh Phàm, ngược lại bởi vì hẳn phải chết, không còn vẻ khẩn trương nữa. Đầu óc của hắn, đã tự nhiên biến thành một phiến trống không, gần như hôn mê đi, chỉ còn dư lại một ý niệm.
Nghịch đoạt Niết Hoàng bản mệnh ma hỏa!
Trong đan điền, Âm Dương tỏa hút như cá kình uống như trâu nước. Từng mảnh biển lửa, như phù dung sớm nở tối tàn biến mất đi. Mà trong Âm Dương tỏa, hỏa uy không ngừng được nuôi dưỡng, vượt xa một thân pháp lực của Ninh Phàm.
Không cách nào thu làm thứ của mình... Nhưng lửa này, cuối cùng cũng không thuộc về Niết Hoàng nữa!
‘ Phốc’!
Bạch Cốt viêm bị đoạt, hắc giáp cự nhân đánh xuống một nửa sơn nhạc chi quyền, sanh sanh bị cắt đứt. Một hớp máu đen phun ra, như giang hà trút xuống, rơi vãi khắp băng vực Bắc Việt, chìm ngập từng ngọn băng nguyên, nhuộm lên thế giới tuyết trắng một lớp máu đen sâm sâm.
Trong mắt Niết Hoàng, dâng lên một tia hối hận. Quá khinh thường rồi, lần này quá sơ suất rồi. Sớm biết Ninh Phàm cái con kiến hôi này, không ngờ lại có thủ đoạn quỷ dị có thể nghịch đoạt ma hỏa, mình xem ra nên vào lúc phế kinh mạch Lão ma, dứt khoát rời đi khỏi đây cho rồi.
Vì sao lại đi uổng công không, thi triển Bạch cốt viêm, án xuống một Bạch Cốt chỉ làm chi!
Hận, kinh thiên hận ý!
Trong mắt hắc giáp cự nhân hóa thành màu đen nhánh, giống như thiên đạo vậy!
- Tiểu tử, ta muốn giết ngươi! Giết ngươi! Cổ Ma đạo, ’Toái cốt thành binh’!”
Hắc giáp cự nhân, đem một ngón tay cắn nát, nhưng quỷ dị một điều là không có một giọt máu nào chảy ra.
Một ngón tay út, thế mà đã giống như một tòa núi nhỏ, cự nhân cắn nát ngón út, xương ngón tay hóa thành hắc quang, hắc quang rơi xuống bầu trời, diễn hóa ra mười vạn ma binh!
- Ngươi bất quá là dung linh tu vi, còn muốn như thế nào nữa? Chém Niết Hoàng? Ngươi cho là, ngươi là ai! Ngươi có thể từ trong tay hắn, đem tánh mạng của Lão tử cứu về, thế đã đủ rồi... Lão tử mệt mỏi, ngủ một hồi, qua mấy ngày, ngươi đi tới Quỷ Tước tông đi, đem Hắc Ma Tam thần quân mang theo... Thất Mai thành, giao cho ngươi... Lão tử mất hết tu vi, đành ở lại Thất Mai, bồi bạn cùng tiểu Mai là tốt lắm rồi...
Lão ma kinh mạch bị phế, Ninh Phàm như thế nào không nhìn ra. Tuyệt âm chi độc, mặc dù ác độc, nhưng thực tế cũng không lợi hại, loại trừ độc tính là điều rất đơn giản, chẳng qua là đan phương quá trân quý, mà thủ pháp luyện đan âm dương hợp nhất, đã sớm thất truyền...
Cho nên, tứ chuyển đan dược chữa trị tuyệt âm độc, dư sức có thừa.
Nhưng hôm nay, kinh mạch của Lão ma, đã bị Niết Hoàng dùng ma khí chấn vỡ... Nối lại kinh mạch, không khó, khó khăn là việc loại trừ kinh mạch ma khí. Lấy Ninh Phàm dung linh tu vi, không làm được, thậm chí trừ phi hắn đạt tới toái hư, hoặc có thủ đoạn có thể so với toái hư, nếu không, không làm được.
Hoặc là, luyện chế lục chuyển đan dược trở lên, có thể thử loại trừ ma khí... Nhưng mà đối với Ninh Phàm mà nói, cũng là điều xa vời không thể với tới.
- Sư tôn, nếu tu vi của con đề cao, sẽ giúp người khôi phục kinh mạch.
“...”
Lão ma không trả lời, không khí tức.
- Trăm năm sau, Niết Hoàng trở lại Vũ giới, ta sẽ khiến cho hắn, hối hận không kịp! Đến lúc đó, ta tuyệt không phải dung linh, trăm năm sau, ta cùng hắn, ai là con kiến hôi, còn chưa biết được!
“...”
Lão ma vẫn không hồi âm, không khí tức, ánh mắt nhắm nghiền, dường như là, đã chết rồi...
Ninh Phàm trong lòng căng thẳng, một cổ bi ai xông lên đầu, chẳng lẽ Lão ma ngang dọc thiên hạ, phách lối bá đạo, cứ như vậy, chết đi sao!
Ở thời điểm hắn cực kỳ khẩn trương, Lão ma lại ’Bá’ một cái mở mắt ra, lộ ra ánh mắt ăn thịt người, nhìn Ninh Phàm.
- Đúng rồi! Thời điểm ngươi nghịch đoạt Bạch Cốt viêm, có phải dùng’ Phần hồn ’ thần thông hay không! Ngươi đem ’Phần hồn ’ linh thiết của lão tử dùng rồi! Lão Tử, bị thua thiệt, bị thua thiệt rồi! Ninh tiểu tử, làm người không thể vô sỉ như vậy!
Lão ma khôi phục tinh thần, nhắm mắt không nói lời nào, thì ra là đang đắn đo cái đó.
Lão ma thật sung sướng... Chí ái bỏ mình, nghĩa tử phản bội, kinh mạch liên tục phế hai lần... Nhưng lão vẫn như cũ không câu chấp nói cười, vẫn vô tư lự.
Đây chính là cảnh giới a. Cảnh giới lạc quan đủ để khiến cho Ninh Phàm không biết nói gì hơn!
- Trăm năm sau, Niết Hoàng sẽ còn hàng lâm xuống Vũ giới, đến lúc đó... Ta có thể cùng lão đấu một trận hay không?!