Hơp Thể Song Tu
Chương 271 : Trảm Phàm Hóa Thần (tiếp 1+2)
Ngày đăng: 13:05 30/04/20
Gió bấc xào xạt, lá rơi trong trời đông giá rét. Sắc trời càng ngày càng sáng, trên ruộng, không ít nông dân đang bận bịu với cây trồng mùa đông.
Tiểu đồng xách giỏ trứng gà, khép chặc áo gai, mặt lạnh đến đỏ bừng.
- Ta lại biết sợ lạnh...
Tiểu đồng kinh ngạc, cảm giác này, nó mấy trăm năm rồi chưa từng thể nghiệm.
Đầu thôn có một khoảnh rừng hoa đỏ, một gian thảo lư đứng thẳng trong rừng, là một trường học.
Trong trường học, dưới ngôi nhà cũ kót két, văng vẳng truyền tới tiếng đọc non nớt của các đứa trẻ.
- Tiên chi sơ, tính bản vô, đăng thiên lộ, nhập hải đồ, pháp lực quảng, phi khả mộ, đạo tâm kiên, phương khả chúc... (Lúc đầu của tiênbản tính vốn không có gì, phải đi trên con đường trời rồi nhập vào hải đồ thì pháp lực mới bao la, không thể nghĩ suôn mà phải kiên định đạo tâm mới thành)
Dừng bước ở bên ngoài trường, tiểu đồng không đẩy cửa, lẳng lặng ngưng bước.
Tiếng những tiểu đồng tụng đọc truyền ra đó, chính là “Tam tự tiên kinh” mà tiên sinh của trường học thuộc làu.
Công dụng của nó chính là dùng để vỡ lòng cho đám trẻ. Kinh văn này, tiểu đồng nghe qua bảy lần, mỗi một tháng, mẹ đều bảo hắn đưa đến một giỏ trứng gà, cầu lạy tiên sinh làm thầy. Bảy tháng, bảy lần cơ hội, hắn đứng ở bên ngoài trường, cơ hồ thuộc lòng “Tam Tự Tiên Kinh” này.
Tiểu đồng tự hỏi, mình thông minh linh lợi, tuyệt đối không kém hơn những thôn đồng khác, nhưng tiếc thay, tiên sinh lại cứ không chịu thu hắn.
- Vì sao, tiên sinh không thu ta vào học...
Tiểu đồng không hiểu, nó mơ hồ cảm thấy, những thứ này cùng chuyện mà hắn quên mất có liên quan với nhau.
Khi tiểu đồng xuất hiện bên ngoài tư trường, trong ngôi trường cũ nát, có một đồng nhi nhỏ hơn một tuổi lập tức kích động nói:
- Tử tiên sinh, Ninh Phàm đại ca lại tới bái sư, xem hắn thành tâm đã bảy tháng nay, lần này, tiên sinh nhất định phải thu hắn vào học!
Đứa bé này được đặt tên là Ninh Cô, là một trong số ít bạn của Ninh Phàm trong Ninh thôn.
Sau khi nó lên tiếng, tất cả hài đồng đua nhau dừng tiếng đọc lại, xuyên qua cửa sổ cũ nát, nhìn Ninh Phàm đứng nghiêm ngoài cửa sổ.
- Hôm nay là tháng thứ bảy, cũng là ngày thứ bảy của hắn. Nếu hôm nay, hắn vẫn không rõ vì sao không cách nào vào học, hắn không xứng lưu lại ở thế giới này ...
Bên trong trường, một tiên sinh áo tím khẽ mỉm cười.
Người này tóc dài như thác, dung mạo tuấn tú, trên mi tâm có một đạo thạch viêm chi ấn màu tử kim.
- Nhưng Tử tiên sinh, Ninh Phàm đại ca thật sự là thành tâm thành ý...
- Hắn khác biệt cùng các ngươi... Cứ để cho hắn đứng! Về phần ngươi, đi học cho giỏi đi...
Trong tay tiên sinh, một cây thước kẻ màu tử kim, nhẹ nhàng gõ lên đầu Ninh Cô, mang vẻ từ ái, ôn nhu.
Ông ta không đánh mạnh vào lòng bàn tay của hài đồng. Ông ta chưa bao giờ làm như vậy.
Hữu giáo vô loại (không loài nào mà không dạy được, không kẻ nào mà không thể dạy), đích thân dạy dỗ, không cần trừng phạt. Đây cũng là duyên cớ mà Tử tiên sinh nổi tiếng trong thôn.
Theo tin đồn, cho dù là quan huyện của huyện thành bên ngoài thôn, đều phải khuất thân hành lễ đối với Tử tiên sinh.
Người này không cầu danh, không cầu lợi, nhưng nghe nói không ít đệ tử được ông ta dạy dỗ đều làm quan ở Việt Quốc.
Trong đất Việt Quốc, nho học cường thịnh. Đạo học, vị học, binh học, pháp học cùng chư phái cũng học giả như mây.
- Ai nói Phàm ca ca nghèo, hắn khai khẩn trăm mẫu ruộng tốt, cũng coi là tài chủ vườn của Ninh thôn mà. Ccon gả cho hắn, cả đời nương dựa vào hắn, để hắn mua thức ngon cho con ăn, thức uống tốt cho con uống, tốt biết bao!
Chỉ Hạc chề môi một cái, nói ra những lời khiến cho Ninh Thiến không khỏi tức cười.
Hóa ra Chỉ Hạc cố ý gả cho Ninh Phàm, chính là có thêm một túi tiền sao...
Chẳng qua là Ninh Thiến biết, nha đầu ngốc này, căn bản không phải coi trọng chút ít tiền của Ninh Phàm, nếu không cần gì Ngô tài chủ giàu có hơn không lấy, mà không thèm để ý gì đến danh tiết của nữ nhân, cứ ở lỳ lại trong nhà họ Ninh không chịu đi.
- Nha đầu ngốc, ngươi cũng coi là biết trồng cây si đó ... Thôi, chờ Phàm nhi trở lại, dì sẽ nói hắn chuẩn bị lễ vật, đi cầu hôn với nhà ngươi! Về phần Ngô tài chủ, nếu người này đeo bám, chuyện tư này, dì sẽ nghĩ biện pháp xử lý.
- Không cần phiền toái như vậy...
Ngoài cửa, truyền tới thân ảnh Ninh Phàm cưỡi trâu về. Tay cầm roi, tóc hải xõa dài, tuy mặc bố y, nhưng ung dung phiêu bạt như tiên.
- Ngô Đông Nam, không dám ở trước mặt con gây chuyện, hắn, không dám!
- Chỉ Hạc là vợ của con, không người nào có thể cướp đoạt!
...
Ngày thứ 97, ánh mắt của Mộng Huyền Tử chuyên chú chưa từng có.
Mình năm đó, chính là ở ngày thứ 97 này, bị phá dừng lại quá trình ngộ đạo.
Ninh Phàm, có thể đột phá 97 ngày, vượt qua mình hay không?
Điều khiến cho Mộng Huyền Tử không hiểu chính là, tử vụ bao phủ ở trên người của Ninh Phàm, lúc nào cũng hiện ra hào quang màu tử kim.
Ánh sáng tử kim này có một cổ uy thế, khiến cho Mộng Huyền Tử dù thân là tiên đế chí tôn vẫn dâng lên một loại cảm giác muốn đảnh lễ sùng bái.
- Tử vụ này, lợi hại tới bực nào... Kết quả nó là tiên uy cấp bậc gì... Chẳng lẽ là, tiên hoàng sao?
Tử Đấu tiên hoàng!
...
Chỉ Hạc ở lại nhà Ninh Phàm, Ninh Thiến bồi bạn cùng nàng ở trong phòng.
Ngoài nhà, Ninh Phàm ngồi tà tà trên lưng Thanh Ngưu, tay cầm roi, ánh mắt yên tĩnh như nước ở đáy giếng.
Thân thể hắn rõ ràng gầy yếu, nhưng làm cho Thanh Ngưu không dám phản kháng, lại không dám có mảy may bất mãn nào.
Vương tộc Phù Ly, bầy yêu tránh lui, Thanh Ngưu ngay cả yêu còn chưa phải, thì tự nhiên không dám đắc tội với Ninh Phàm.
Vương thợ mộc biết quyết tâm của con gái, sau khi than thở, cũng không ngăn cản ý riêng của nữ nhi.
Nhưng Ngô gia, lại từ trong huyện thành, tìm tới không ít lưu manh vô lại, tụ năm tụ ba, tới Ninh thôn gây chuyện.
Không ít tên cầm khí giới, kéo tới ngoài hành rào Ninh gia, hoặc có người cầm đuốc, tuyên bố Ninh gia không thả Chỉ Hạc, sẽ phóng hỏa đốt nhà!
- Hắc hắc, không thả người, bọn ta sẽ không khách khí... Nghe nói mẹ của Ninh Phàm là Ninh Thiến, cũng từng là tuyệt sắc thôn này, tuy đã qua 30, nhưng phong vận vẫn còn. Chỉ Hạc là đại nhân muốn, ta không dám động, nhưng mà Ninh Thiến thì...
Từng tên vô lại đều là hạng người vô pháp vô thiên.
Nhưng bọn chúng không biết, Ninh Phàm lại chính là người vô pháp vô thiên chân thật nhất. Trong mắt hắn, bọn chúng chẳng phải là cái gì!