Hơp Thể Song Tu

Chương 272 : Hóa Thần Sơ Kỳ, Phong Yên Nhất Chỉ! (1+2+3)

Ngày đăng: 13:05 30/04/20


Những tiếng phát ra đều là lăng mạ làm nhục, khiến cho Ninh Phàm mắt lộ hàn mang. Thời khắc hàn mang lên cao, hắn thúc giục Thanh Ngưu, cây roi liễu trong tay chợt động!



Một bóng roi vút ra, giống như trong nháy mắt phóng ra trăm ngàn cây roi, đồng thời quất vào người của mấy chục tên vô lại.



Rõ ràng chỉ là cành roi liễu, nhưng quất trên người còn đau hơn so với xích sắt!



A!



Từng tiếng kêu thảm thiết truyền khắp Ninh thôn, trong lúc nhất thời trong thôn cả kinh, cầm súc đều kêu thét inh ỏi!



Ninh Phàm không giết người... Đã tám năm qua, 96 tháng, cuộc đời hắn bình đạm, chỉ vì dâng lên cái tâm Vấn đạo. Một khi giết người, tâm cảnh nhuộm máu, lập tức sẽ vì sát tâm mà phá vỡ Vấn đạo tâm cảnh, huyễn cảnh này do đó cũng không thể lưu lại.



Những ngày sống chung cùng với mẹ lập tức sẽ kết thúc...



Trong huyễn cảnh, Ninh Thiến là một phàm nhân nữ tử, nếu thấy mình giết hại chúng sanh, không biết có sợ hãi hay không ...



- Vì để nhìn thấy mẹ thêm mấy ngày, thà là tha cho cái mạng chó của bọn ngươi... Có ý tứ, không ngờ Ninh Phàm ta lại có ngày không giết người! Nhưng không giết người, nhưng lại muốn khiến cho bọn ngươi trải sự sợ hãi, hối hận của chúng sanh!



Ánh mắt của Ninh Phàm nhìn chọc vào những tên lưu manh nói lời nhục mạ đùa cợt mẹ hắn, vẻ hung ngoan trong ánh mắt bốc lên.



Hắn cong ngón tay bắn ra, chấn vỡ cành roi liễu, từng chiếc lá liễu hóa thành lưỡi dao màu xanh sắc bén, đâm vào trong miệng của mỗi tên lưu manh, chém đi đầu lưỡi của bọn chúng!



A!



Từng tên lưu manh đau đớn như bị xuyên tim, nhưng lại không thể nói ra một câu nào, lưỡi đều bị chém, đã trở thành người câm!



Tất cả tên lưu manh vào thời khắc này, đều nhìn Ninh Phàm cố hết sức quỳ lạy như tế sao. Thủ đoạn lấy liễu diệp chém lưỡi, khiến cho bọn chúng... sợ hãi!



Yêu thuật! Ninh Phàm, không phải là người, mà là yêu quái!



Không thể chọc vào, không thể chọc a! Người có thể đấu cùng yêu quái sao? Huống chi chúng làm lưu manh vô số năm, chưa từng thấy qua yêu quái có thể lấy liễu diệp giết người!



Cho dù là tiểu yêu tiểu quỷ thỉnh thoảng xuất hiện ở trong thôn huyện, cũng bất quá là nhập vào thân người, quậy phá nhà cửa, chọc cho người ăn ngủ không yên mà thôi.



Có thể tứ vô kỵ đạn tùy ý giết người như thế này, nhất định là cao thủ có thủ đoạn thông thiên!



Đáng tiếc, bọn họ biết bí mật Ninh Phàm là ‘Yêu nhân’, nhưng không dám nói ra, bởi vì chúng đã thành người câm, không cách nào nói ra được.



Mấy chục người đồng loạt chạy thục mạng về huyện thành. Bảy ngày sau, trong Ngô gia ở đông huyện, Ngô Đông Nam nhìn 47 tên lưu manh côn đồ mà mình nuôi dưỡng đều bị cắt đi đầu lưỡi, sắc mặt giận dữ!



- Đây là chuyện gì xảy ra! Các ngươi không phải đi cướp hôn sao? Làm sao bị người cắt đầu lưỡi? Ai gan lớn như vậy, dám ở địa giới của Đông huyện này, đắc tội Ngô Đông Nam ta!



Từng tên côn đồ đều bị "Yêu thuật’ của Ninh Phàm làm cho sợ hãi biến thành si, duy nhất chỉ có một tên lưu manh biết viết mấy chữ, miễn cưỡng viết ra trên giấy chín chữ.



“Ninh Phàm là yêu nhân, không thể đắc tội!”



- Yêu nhân? Buồn cười! Chết cũng không được nói lời quái làm loạn thần, thế gian làm gì có nhiều yêu quái như vậy. Đúng, Ninh Phàm kia, e rằng là một võ đạo cao thủ! Theo lời truyền, võ đạo tu luyện tới cảnh giới cao thâm, cũng có thể lấy lá bắn ra giết người... Hừ, lần này, Ngô Đông Nam ta đi mời Hồng giáo đầu ra tay, bắt Ninh Phàm lại, xem ra không khó... Bất quá là để ngừa vạn nhất, hay là mời Gia Cát tiên sư cùng đi tới đó. Vạn nhất có yêu nhân thật, liền mời đạo trưởng bắt lại...



Ba ngày sau, đi đi lại lại một vòng, tiệc mời, rồi đưa lễ, Ngô Đông Nam mời được Hồng giáo đầu, Gia Cát tiên sư nổi danh trong huyện tới.



Người trước là võ đạo cao thủ, tuổi đã hơn bốn mươi, nội lực cực mạnh, huyệt Thái Dương gồ lên thật cao, thủ đoạn ám khí luyện đến mức Phi Diệp Sát Nhân, vừa nghe nói ở Ninh thôn có một thiếu niên cao thủ, lập tức coi thường:



- Ngô lão gia yên tâm, người này có lẽ là thiên tư không tệ, lần mò ra được bí quyết "Phi Diệp sát nhân" trong võ đạo. Nhưng người này rốt cuộc mới có 16 tuổi, thiên phú dù có cao hơn nữa, nội lực nhất định sẽ không bằng ta. Người này đối phó với người bình thường có lẽ lợi hại, nhưng trước mặt Hồng mỗ, không đáng nhắc tới!



Gia Cát tiên sư, nhẹ nhàng hừ mũi một tiếng, khinh thường nói:



- Võ giả thì làm sao chứ, đâu biết thế gian có tiên... Bần đạo tuy mới chỉ ích mạch 4 tầng, nhưng cho dù là năm ba tên cao thủ phàm trần cũng có thể tùy tiện tiêu diệt... Chuyện này không cần Hồng giáo đầu xuất thủ, một mình bần đạo là được! Một tờ hỏa phù, đủ để giết hắn!



Hồng giáo đầu cùng Gia Cát tiên sư, lời nói châm biếm lẫn nhau, tựa hồ hai người đã từng có đụng chạm.



Thấy hai người gây gỗ, tất nhiên Ngô Đông Nam nói lời khuyên giải an ủi, trong lòng đã động sát cơ.



- Hồng giáo đầu, Gia Cát tiên sư, xin các vị nhớ cho, Ninh Phàm kia xác thực là yêu nhân!



Ngô Đông Nam muốn gắn chặt thân phận của Ninh Phàm thành yêu nhân, để khi tru diệt hắn sẽ không phạm luật pháp của Việt Quốc.



Hồng giáo đầu cùng Gia Cát tiên sư hiểu ý, mắt đối mắt cười lạnh.



Hai người xuất thủ, đều được nhận trăm lượng bạc trắng mỗi người.



Thu tiền tài của người, thì phải tiêu tai thay cho người, cứ xác định rõ Ninh Phàm là yêu nhân, thì dù có giết cũng là vô tội!



Đoàn người ào ào ạt ạt kéo ra khỏi huyện thành, giương cao khẩu hiệu “tru yêu”.


Mộng Huyền Tử lắc đầu than thở. Với thân phận của ông ta, chủ động lên tiếng một lần coi như đã đủ. Cùng một lời nói, không thể nào nói đến câu thứ hai, cưỡng cầu đối phương làm đệ tử của mình.



Ông ta không nhiều lời nữa, tay áo bào phất một cái, thiên địa chấn động, mang Ninh Phàm xuất hiện ở trước ba đạo thần bi.



Nếu như đã yêu lực hóa thần, tự nhiên thì phải khắc tên lên Yêu bi.



- Đây là’ Ngưng vận thành bút’ thuật, cứ như vậy khắc tên họ xuống, sẽ được gia trì khí vận ...



Tay áo bào của Mộng Huyền Tử phất một cái, đã có một khối ngọc giản xuất hiện trước người Ninh Phàm, bị hắn nhiếp vào trong tay, án lên trên mi tâm.



Trong khoảnh khắc hắn đã thông hiểu Ngưng Vận Thành Bút thuật.



Khí vận của hắn, đã được gia trì ở ở trong luân hồi trước đó, dĩ nhiên cũng không cần đến thuật này nữa.



Thậm chí, dưới màu mực cất giấu Tử vận kinh người, hắn có khí vận thuộc hàng nhất lưu.



Nếu như Ninh Phàm muốn, hắn có thể khắc tên họ của hắn thành màu tím. Nhưng nếu làm thế, sợ rằng bí mật mình có thể cải biến khí vận, sẽ bị vị chân tiên tính kế mưu hại hắn biết được, có thể nói được không bằng mất...



- Ngưng!



Ninh Phàm phất tay áo, ngưng kim bút, cầm nó trong tay, bước ra một bước, đứng dưới yêu bi, giơ tay lên, bút viết xuống!



Tên họ màu đen, Ninh Phàm!



- Màu đen?



Mộng Huyền Tử hơi kinh ngạc, nhưng chợt, lắc đầu bật cười.



- Nếu là người thường, khí vận mauù đen, nhất định vô vọng thành tiên, nhưng ngươi thì khác biệt... Tư chất của ngươi, quả thật yêu nghiệt, tuy là khí vận màu đen, sợ cũng đủ để phi thăng... Lão phu sẽ ở Huyền Vũ Tinh, chờ đến ngày ngươi thành tiên, đi đi! Mau trở về hạ giới, toàn lực hóa thần!



Mộng Huyền Tử phẩy tay áo một cái, đưa tâm thần của Ninh Phàm quay trở lại hạ giới.



Chẳng qua là trong lúc phất tay áo, tâm niệm của ông ta chợt động, lại lấy ra một vật, tặng cho Ninh Phàm.



- Vật này là lão phu tạm thời kết một chút thiện duyên cùng ngươi!



...



Ở dưới đáy Long Đàm, Ninh Phàm đã ngủ say mười một năm!



Hắc Long trong lúc nhàm chán, đang bắt Ám thú thôn phệ và luyện hóa.



Long thi thối rữa của Vương tộc Hắc Long, nó đã sớm bịt lỗ mũi ăn luôn rồi.



Mười một năm qua, nó cơ hồ ăn hết tất cả Ám thú dưới Long Đàm, thực lực đã cơ hồ tiến lên bán bộ luyện hư! Chẳng qua là có một chút đáng tiếc, lúc thôn phệ vương huyết, Hắc Long có một cơ hội tỉnh huyết vương huyết lại lần nữa. Nhưng tiếc là, có một cái vách ngăn khiến cho nó thất bại...



Trong cơ thể nó còn có một đám yêu huyết lớn tinh thuần của Ám thú, bị Hắc Long bức độc tố ra, luyện hóa suốt mười một năm, ngưng tụ thành một huyết đoàn màu vàng nhạt lớn chừng quả đấm.



Một khi hoàn toàn luyện hóa huyết đoàn này, Hắc Long có lòng tin sẽ chân chính đột phá bán bộ luyện hư!



Đến lúc đó, mặc dù khí tức của nó phù phiếm, cũng không phải là vương huyết, càng không có yêu thân, nhưng dầu gì là một vị bán bộ luyện hư có phải không?



Đối địch với cùng cấp có lẽ nhỏ yếu, nhưng đối địch với hóa thần điên phong, phần thắng nghiêng về nó không nhỏ...



Bán bộ luyện hư, so với Ninh Phàm chỉ có bán bộ hóa thần, ước chừng cao hơn một đại cảnh giới...



- Một khi ca đột phá bán bộ luyện hư, chính là thời điểm bắt tay thử tránh thoát yêu cấm rồi!



Hắc Long hắc hắc cười lạnh, một khi mình thoát khỏi yêu cấm, coi như lập tức tự do, không sợ Ninh Phàm nữa.



- Lấy thực lực bán bộ luyện hư sau này, ca nhất định phải nghiền ép tên sát tinh kia, ép nát hắn, chà đạp hắn, giày xéo hắn!



- Sát tinh, ngươi cứ chờ đi, chờ ông nội răng đen của ngươi luyện hóa đi yêu cấm, sẽ lập tức nhào tới ăn thịt ngươi!



Hắc Long cười gằn, nhưng mà thời khắc cười gằn ấy, chợt hóa thành biểu tình như đang nói mớ.



Bỡi vì, Ninh Phàm Ngồi xếp bằng đáy ao, ngay ngắn trên vô số hài cốt, yên lặng đã lâu.



Vào giờ khắc này, khí thế của hắn, đề thăng lên từng nấc, cũng có một cổ uy áp chấn nhiếp khiến cho Hắc Long không cách nào chống lại.



Uy lực của Bán bộ luyện hư, trong đó còn có một ít chân tiên chi uy, làm Hắc Long sợ đến run rẩy cả người.



- Sát tinh, hóa thần thành công! Làm sao trùng hợp như vậy! Uy áp của hắn, bất quá vừa mới hóa thần, vì sao lại đạt tới trình độ bán bộ luyện hư?!