Hơp Thể Song Tu

Chương 64 : Cùng chết với ta

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


Mái tóc của nàng không búi lên, cứ như vậy tùng tùng tán tán rũ xuống. Tóc xanh như suối, vừa vặn che kín mông nàng. Chỉ bất quá, vô luận trên mông của nàng hay là ngọc bối của nàng, đều lưu giữ lại một ít vết cào hồng hồng. Ừ, khi nàng còn tiểu điêu, hẳn bị Ninh Phàm cào móc mà ra.



Nữ yêu mắt như điện, nhưng mang một tia u oán, môi đỏ mọng còn mang từng chất dịch linh dược, màu trắng sữa chảy ra từ môi anh đào, hết sức dâm mỹ.



- Cô gái này dáng dấp có chút giống như ‘Thường Nga’.



Ninh Phàm tự lẩm bẩm, thưởng thức dáng người uyển chuyển của nữ yêu, ánh mắt không dời.



Thường Nga, theo người xưa có nói là một vị tiên tử trứ danh trên Thiên Đình. Loạn Cổ từng ra mắt cô gái này một lần, trong ký ức, kinh động lòng người.



Thực sự ánh mắt Ninh Phàm quét về phía ngọc bối và mông của nữ yêu, khiến cho sau lưng nữ yêu dâng lên một cảm giác nóng hừng hực. Vẻ mặt nàng nguyên bản lười biếng, thoáng chốc tức giận hết sức. Nàng xoay người, một tay che ngực, một tay ngăn trở giữa hai chân, căm tức nhìn Ninh Phàm.



- Tiểu tử thúi, nhìn đủ rồi sao.



Hừ! Hiện tại mình khôi phục thực lực Dung linh đỉnh phong, so với Bạch Cốt cự ma không yếu hơn nửa phân. Xú nam nhân này thật là không biết sống chết, còn dám chiếm tiện nghi mình.



- Vóc người không tệ.



Giọng nói Ninh Phàm mang nụ cười. Nụ cười này là do thực lực đề thăng mang tới sự ung dung. Nữ yêu Dung linh đỉnh phong, không cách nào mang đến cho hắn nửa phần cảm giác bị áp bách.



- Làm đỉnh lô của ta, hoặc là yêu sủng, hoặc là ở cùng ta nửa tháng, đi một vòng vào khu vực thứ ba. Ngươi lựa chọn một cái đi.



Khẩu khí Ninh Phàm ung dung ăn chắc nữ yêu, làm cho nàng vừa giận lại kinh. Cả kinh là Ninh Phàm trấn định quá mức.



Giận, dĩ nhiên là giọng Ninh Phàm cuồng vọng vô biên.



Đỉnh lô? Yêu sủng? Thế mà hắn cũng nói ra được. Hắn nghĩ hắn là ai? Chân tiên sao? Dám thu Toái hư nữ yêu làm yêu sủng!



Về phần ở cùng hắn nửa tháng, lời mập mờ này không giải thích được, khiến cho nữ yêu hơi có chút tức giận.



Mình dường như đã ở với xú nam nhân này năm ngày rồi! Hơn nữa xú nam nhân này gan lớn bằng trời, muốn bắt mình tiến vào trận vực thứ ba. Đơn giản một là không biết xấu hổ, hai là không muốn sống.



Gương mặt đẹp của nữ yêu do tức giận thay đổi lạnh như băng, không giận tự uy.



Tố thủ che ngực, có một tia khí chất không cách nào xâm phạm.



- Ngươi đừng chọc giận ta nữa. Nếu không ngươi sẽ hối hận!



Một cổ pháp lực ba văn vô hạn tiếp cận với Kim đan tản ra trên người nữ yêu.


- Ngươi chết. Càng tốt. Ta hối hận cái gì?



Giọng nói Mị Thần ngược lại không kiên định như trước nữa. Nếu không phải quá mức nguy hiểm, có lẽ nàng, chẳng qua là có lẽ, nguyện ý giúp Ninh Phàm một tay.



- Ta vừa mới chủng niệm cấm ở thức hải của ngươi. Ta chết ngươi cũng chết.



Ninh Phàm khẽ mỉm cười. Lời hắn nói nghe như cửu thiên oanh lôi, chấn động cả trong đầu Mị Thần.



Mị Thần lập tức khám tra thức hải, quả nhiên phát hiện trong óc bị gieo một cấm chú nho nhỏ. Nàng lộ ra dáng vẻ tức giận, vạn vạn lần không ngờ Ninh Phàm lại vô lại như thế này.



- Bộ dạng của ngươi làm sao thế! Ngươi muốn đi chịu chết ở khu vực thứ ba, cớ sao lại phải dẫn theo lão nương! Dựa vào cái gì muốn lão nương điên cùng với ngươi!?



Nàng cảm giác, mình sắp tức khí sắp nổ tung, cả đời chưa bao giờ tức giận đến như vậy!



Mới vừa rồi hóa thân của Ninh Phàm không phải là ở thức hải của nàng tiến vào một lần sao? Chẳng lẽ chính vào lúc đó, hắn đã chủng lên một cái cấm chú?



‘Đồng sanh cộng tử cấm’! Một loại cấm chú tương tự niệm cấm. Nhưng hiệu quả, lại không giống lắm với niệm cấm. Niệm cấm cần song phương tình nguyện mới có thể chủng, hơn nữa chủ nhân có thể khống chế sinh tử của người bị chủng lên cấm chế.



Mà “Đồng sanh cộng tử cấm” thì không phiền phức như vậy. Chỉ cần thần niệm của ngươi vượt qua đối phương, cho dù đối phương không tình nguyện, cũng có thể chủng!



Bất quá, cấm chế này không phải ai cũng chủng một cách giống như đứa ngốc làm như vậy, ngoại trừ Ninh Phàm.



Danh như ý nghĩa, đồng sanh cộng tử cấm, hiệu quả chính là trong một thời gian nhất định, hai người đồng sanh cộng tử. Ninh Phàm chết, Mị Thần chết. Mị Thần chết, Ninh Phàm cũng không thể sống.



Trình độ cấm chú của Ninh Phàm chỉ có thể duy trì nửa tháng. Sau nửa tháng, hắn liền rời khỏi Yêu Quỷ lâm, không có một chút liên hệ nào cùng Mị Thần nữa. Nhưng mà trong nửa tháng này, hắn ngược lại cực kỳ nguyện ý, mượn lực của Mị Thần, chém nhiều Kim đan quỷ vật hơn một chút.



Ninh Phàm cũng không phải là người chịu thua thiệt, bị ăn nhiều ngàn năm linh dược như vậy, dù sao hắn cũng phải kiếm trở lại chút đỉnh thù lao mới được.



Dù sao đối phương cũng là Toái hư nữ tu, mặc dù sống chung nhau mấy ngày, nhưng Ninh Phàm không dám cam đoan, sau khi đối phương tiến vào đệ tam khu vực, khôi phục Kim đan đỉnh phong tu vi, sẽ không ra tay đối với hắn. Tuy không sợ, nhưng hắn cũng cảm thấy chuyện này cực kỳ phiền toái.



Đồng sanh cộng tử cấm, là thủ đoạn rất tốt giải quyết chuyện này. Hắn vừa có thể lợi dụng Mị Thần, uy hiếp một chút các quỷ vật trong khu vực thứ 3, lại có thể bảo đảm Mị Thần sẽ không ngoài mặt thì hợp mà trong lòng thì xa cách, ở sau lưng mình cấp cho mình một đao.



Mặc dù hắn cũng phải gánh vác nguy hiểm Mị Thần tử vong, bất quá Ninh Phàm tin tưởng, có thể từ trong tay Cốt hoàng chạy trốn được, Mị Thần muốn chết cũng rất khó. Đừng xem Mị Thần một bộ dạng nhát gan sợ chuyện, bộ dáng chạy trốn khắp nơi, nhưng thật đúng là chưa chắc có ai có thể diệt được nàng.



- Cùng ta cùng chết, hoặc là, cùng ta cùng sinh!



Ninh Phàm mỉm cười trong một bộ dáng như ý, khiến cho Mị Thần càng bốc hỏa hơn.