Hơp Thể Song Tu

Chương 65 : Thanh Bộ, Chu Minh

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


- Ngươi ngon lắm! Mị Thần ta cả đời này lần đầu tiên bị người uy hiếp như vậy... Còn không thể không phục tòng!



Mị Thần khẽ cắn răng, nàng chưa từng thấy qua có kẻ nào ngu ngốc dùng tánh mạng của mình làm điểm yếu để lợi dụng uy hiếp người khác. Ninh Phàm ngươi là kẻ điên, tuyệt đối là kẻ điên rồi!



Mình là Toái hư lão quái, cũng nhát gan sợ chết như vậy, trong khi đó Ninh Phàm mới chỉ Dung linh, tại sao ở chỗ nào nguy hiểm thì vọt tới chỗ đó?!



Mặc dù ở trong Tu Chân Giới, nguy hiểm cùng cơ duyên là cùng tồn tại, nhưng mà tiểu tử này cứ chuyên đi tìm nguy hiểm, dường như tính tình cũng chút quá ngông cuồng rồi.



- Tiểu Hắc, ngươi phải ngoan, tiến vào khu vực thứ ba, hay là biến thành chồn hương nhỏ cho ổn, núp ở trong ngực ta là được rồi.



Nụ cười của Ninh Phàm vẫn khiến người tức mình như cũ. Lời hắn nói, càng làm tức mình hơn.



- Lão nương tên là Mị Thần, không phải là Tiểu Hắc! Nói thế mới nhớ, mau cấp cho ta một bộ quần áo mặc, túi trữ vật của lão nương rơi ở trận vực thứ ba, không còn quần áo nữa! Không phải là chỉ cần nửa tháng sao, lão nương liền đi theo ngươi nửa tháng! Nửa tháng sau, ngươi có bao nhiêu xa thì cút bao xa cho lão nương!



- Như ngươi mong muốn.



Ninh Phàm không nói hai lời, một tay vỗ vào trữ vật đại, lấy một ra bộ quần áo của mình, vứt cho nữ yêu.



Quần áo đàn ông, hơn nữa mang mùi đàn ông của Ninh Phàm, khiến cho nữ yêu chau mày, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc khoác vội lên người. Nàng là yêu quái, khứu giác siêu hơn nhân loại nhiều, cho nên trong cái mũi xinh của nàng tràn đầy mùi của Ninh Phàm.



Cái khí vị đáng chết này, cái nụ cười đáng chết, sự ôn nhu đáng chết này!



Không giải thích được bị Ninh Phàm sờ mó rồi tiết cả thân!



Không giải thích được bị Ninh Phàm chủng “Đồng sanh cộng tử cấm”, rồi bị lôi kéo đi trận vực thứ ba.



- Ai muốn cùng ngươi cùng đồng sanh cộng tử chứ, xú nam nhân! Ngươi tốt nhất mau chết đi, lão nương một mình sống thật vui vẻ!



‘Lan đế’ Mị Thần, cả đời này lần đầu tiên hận một người đàn ông như vậy, mà vừa khéo, nàng không cách nào giết hắn, cũng không có quyết tâm tìm cách giết hắn.



Vừa nghĩ tới mình không lâu sau, còn phải biến thành một con chồn hương, nằm trở lại trong ngực Ninh Phàm, thân thể nàng liền mềm nhũn run lên, cả người co quắp, hơi có chút ghớm ghiếc.



Chẳng qua là chính nàng cũng không chú ý là, cuộc sống ngắn ngủi chung đụng cùng cùng Ninh Phàm, là cuộc sống nàng cả đời an tâm nhất. Ngủ không cần lo bị yêu thú quỷ vật ăn, không cần mở mắt ra là đối mặt với từng nhóm quỷ vật khom lưng khụy gối. Tất cả nguy hiểm, đều bị một mình Ninh Phàm ngăn chống hết rồi.



Mà điều nàng cần làm, chính là làm một con chồn hương nhỏ, núp ở trong cảng tránh gió, thoải thoải mái mái, bị người vuốt ve cái bộ lông mềm mại.



Tu vi bị phong ấn, tựa hồ đế uy khiến nàng nhất mực lạnh như băng, nhất mực cao ngạo, cũng bị phong ấn theo.


Hắn lộ ra vẻ trầm tư, nhưng chỉ chốc lát sau, cất tiếng nhàn nhạt nói cùng chồn hương nhỏ trong ngực:



- Tiểu Hắc, ta muốn lẻn vào quỷ bộ trộm đồ.



Chồn hương nhỏ trong ngực đang lười biếng lim dim, vừa nghe Ninh Phàm nói vậy, giật mình một cái, lông mao trên lưng đều dựng lên, oẻn giọng trách mắng:



- Ngươi lại nổi điên gì thế! Ngươi là người sống, lẻn vào quỷ bộ, trong một cái chớp mắt là sẽ bị phát hiện, không muốn sống sao! Cho dù là quỷ bộ yếu ớt nhất, cũng có tới hơn mấy chục Kim đan đỉnh phong quỷ vật trấn giữ, đến lúc đó hợp nhau tấn công, ngươi tất chết không còn nghi ngờ, ngu ngốc!



- Không cần lo lắng, ta có biện pháp ẩn giấu thân phận loài người.



- Ai lo lắng cho ngươi! Ta chỉ là sợ ngươi tự nhiên không không đi chịu chết, hại ta cùng chết với ngươi!



Chồn hương nhỏ bỉu môi một cái, gần đây nóng gan, sức lửa hơi vượng, nên dễ nóng giận là vậy!



- Cẩn thận một chút, cũng không chết.



Ninh Phàm khẽ mỉm cười, Thần niệm chi lực tản ra, bao lấy thân thể, một thoáng, trên người hắn dâng lên trận trận âm hàn quỷ khí, mà tu vi, trở nên phiêu miểu không chừng.



Vừa giống như Dung linh hậu kỳ, lại vừa giống như Kim đan trung kỳ. Dĩ nhiên chỉ là giống như mà thôi, Kim đan trung kỳ, chỉ là giả tượng.



Pháp thuật này, cũng không phải là Niệm Ngụy quyết, chỉ là dùng khí tức của hồn phách hóa thân thứ hai, che đi dương khí trên người, khiến nhìn lại giống như một quỷ vật, nhưng không thể phát huy Kim đan trung kỳ pháp lực, cũng không thể thay đổi dung mạo.



- Ta trong cái bộ dáng này, giả trang thành một con quỷ chết oan trước đó, hẳn sẽ không có người có thể nhận ra. Dù sao Chu Minh luôn luôn độc lai độc vãng, cuồng vọng tự đại, căn bản không có ai quen thuộc.



Mặc dù che giấu dương khí của người sống, nhưng không thể thay đổi dung mạo, cũng không thể ngụy trang tu vi. Nhưng mà hai điểm này, vào lúc này đối với Ninh Phàm xem ra cũng không là vấn đề.



Người quen thuộc Chu Minh vốn rất hiếm, cơ hồ không người nào biết Chu Minh có hình dạng như thế nào.



Còn tu vi, thì tự bản thấn hắn nhìn có vẻ phiêu miểu không chừng, tu vi vừa vặn có thể khiến cho người ta hiểu lầm, ngộ nhận rằng mình sắp đột phá Kim đan trung kỳ, cho nên khí tức trôi lơ lửng, phù hợp với thân phận Kim đan sơ kỳ của Chu Minh.



Chỉ bất quá, nếu giả trang thành Chu Minh, như vậy sơ hở lớn nhất, không phải là bản thân Ninh Phàm, mà ngược lại là Hoàng Tuyền điêu Mị Thần... Dù sao, Mị Thần đối với quỷ vật có áp chế lực quá lớn. Xem ra, tạm thời phải đem Mị Thần thu vào trong Đỉnh Lô hoàn rồi.



Hắn khai mở túi trữ vật của Chu Minh, trong đó có hai món pháp bảo do niệm châu luyện thành, cũng đạt tới trung phẩm sơ cấp. Một là phòng ngự tiểu thuẫn đen thui, được đặt tên là ‘Thiết cốt thuẫn’. Một là ám khí pháp bảo hình hoa sen, được đặt tên là ‘Hắc liên đinh’.



Trong trữ vật đại, còn có một cái tấm bảng gỗ, trên đó viết hai chữ ‘Chu Minh’, tựa hồ là thân phận tín vật thông dụng của quỷ bộ.



Xem ra chỉ cần mình giấu đi Tiểu Điêu, giả trang thành Chu Minh, hoàn toàn không thành vấn đề. Mà một khi lẻn vào trong một chi quỷ bộ, chỉ cần cẩn thận một chút, trộm đi mấy trăm viên niệm châu, thần niệm của mình tất nhiên sẽ đột phá Kim đan hậu kỳ!