Hơp Thể Song Tu
Chương 94 : Vương Diêu? Cốt hoàng!
Ngày đăng: 13:02 30/04/20
Thần Thương tử bản mệnh kiếm khí bị hủy, miệng phun ra một ngụm máu tươi, phản phệ không nhẹ, đột nhiên giận dữ. Nhưng lão ta rống giận còn chưa hô xong, liền bị kiếm khí thần niệm quét trúng.
Một thoáng, vốn dĩ Thần Thương tử liều lĩnh, lại bình sanh lần đầu tiên, lộ ra biểu lộ khiếp sợ muốn chết. Lão ta lĩnh ngộ khá sâu đối với kiếm đạo, từng tình cờ đạt được một quyển kiếm chi tiên giới kiếm thuật truyền thừa, trong đó có nói tới thần thông quỷ dị trước mắt.
- Không, không thể nào! Đây là kiếm niệm!
Kiếm niệm! Chỉ có người thức hải ngưng tụ kiếm thức mới có thể thi triển!
Thần Thương tử hối hận không kịp. Lão ta mơ hồ cảm thấy, thần niệm bao phủ mình, đúng là kiếm thức không thể nghi ngờ. Hơn nữa thần niệm này đến một cách cường đại, đủ để tùy tiện mạt sát hết thảy Kim đan sơ kỳ tu sĩ!
- Bỏ... bỏ qua cho ta... A!
Sau khi Thần Thương tử hét thảm một tiếng, lão ta một người thân thể mạnh mẽ, bị tự dưng chém chết thành bùn máu. Kể cả tám đạo bản mệnh kiếm khí còn thừa lại của lão cùng nát bấy.
Thật chấn động! Nam Uy hoàn toàn ngẩn người nơi đó!
Thậm chí vô số tu phỉ ẩn giấu trong bóng tối, chuẩn bị sau khi Thần Thương tử động thủ đến chia một chén canh cũng đều sợ ngây người.
Người sáng suốt cũng nhìn ra, chém chết Thần Thương tử không phải là Nam Uy, mà là một đạo thần niệm tản ra trên trữ vật đại bên hông của hắn.
Thần niệm không thể giết người, chính là thông thường, thế nhưng thần niệm này có thể một hiệp, tiêu diệt Dung linh đỉnh phong Thần Thương tử. Mà nhìn xem, thần niệm kiếm khí chi lực kia, ngay cả Kim đan tu sĩ sơ kỳ cũng có thể chém chết, kim đan trung kỳ tu sĩ, cũng có thể trọng thương!
- Cao thủ cấp bậc gì mới có thể có thần niệm kinh người như vậy? Nguyên anh lão quái hay Hóa thần...?
Tu phỉ ẩn giấu chỗ tối, ánh mắt rơi vào trên trữ vật đại của Nam Uy, đều kiêng kỵ không dứt. Trên trữ vật đại, tựa hồ còn có mấy đạo thần niệm, nói cách khác, Nam Uy không cần động thủ, vẫn có thể lại giết mấy Kim đan sơ kỳ lão quái...
Thêm vào đó thần niệm cho dù dùng hết, khó bảo toàn trong trữ vật đại không có những hậu thủ khác.
Từng tên tu phỉ, đều tâm tư phức tạp, mắt thấy số lượng đan dược khổng lồ tự thân vừa đi qua, vừa khéo không dám đi cướp. Mọi người đều là tán tu, cũng không phải người ngu, ai là người thứ nhất dám xông lên, khẳng định vẫn là kết cục giống như Thần Thương tử.
Người độc hành không người nào còn dám đánh chủ ý với Nam Uy...
- Thôi, có thể gieo loại thần niệm này, nhất định là tuyệt thế cao thủ, cho dù cướp được đan dược, sợ rằng cũng phải đối mặt sự đuổi giết vô tận... Trên Nguyên anh lão quái, đều là thần thông quảng đại, một cái thuấn di, phi độn ngàn dặm... Nếu bị mấy lão quái cao cấp đó để mắt tới, bao nhiêu cái mạng cũng không đủ vứt...
Không người dám đánh chủ ý với Nam Uy, duy nhất khiến cho các lão quái không hiểu là, Việt Quốc, chẳng lẽ cất giấu Nguyên anh cao thủ chăng?! Ừ, đây khó mà nói, ai biết trong thâm sơn lão lâm, có phải có một tuyệt thế lão quái đang bế quan hay không...?
Có Thần Thương tử tiền xa chi giám, Nam Uy một đường hữu kinh vô hiểm, chạy về Ninh thành.
Giờ phút này tâm tình của hắn vô cùng không bình tĩnh.
Hắn ý thức được Thiếu chủ cường đại, vượt xa sự nhận biết của mình!
Một đạo thần niệm, chém Kim đan! Nam Uy ngược lại hít một hơi khí lạnh. Thủ đoạn này chỉ có trong truyền thuyết mới ghi lại, lại bị Thiếu chủ nắm giữ?!
- Thiếu chủ lại cường đại như vậy... Nam Uy ta có thể phụng ngài làm chủ, thật là tam sinh hữu hạnh!
Mưu sát Cốt hoàng, nhất định phải có kế hoạch chu đáo!
Nhất định một kích phải giết!
Hôm nay, cũng không phải là thời cơ tốt nhất. Ngày sau chính là cơ hội!
- Nhờ có ta quan tâm Quỷ Tước tông một chút, mới phát hiện bí mật lớn này... Thôi mình phải đi tìm Lam Mi, hảo hảo hồi báo một chút ân tình của Quỷ Tước tông... Lúc này, nàng sẽ không ngủ chứ...
Ninh Phàm thu vẻ mặt, bước nhanh rời đi Chấp Sự điện.
...
Nữ Tử điện, tọa lạc trong Minh Tước cốc, là một chỗ yên ả nhất.
Nơi này, sơn minh thủy tú, giữa sơn nham sương mù, có một đạo thủy đàm mát mẻ, được đặt tên là Minh Nguyệt đàm. Ngày thường đều có vô số nữ tử, ở chỗ này đùa giỡn với nước. Mà giờ đêm đêm đã khuya, chỉ có một người nữ tử, áo lam đơn bạc, ngồi trên tảng đá, hướng về phía ánh trăng, hơi có chút than thở.
Cô gái này một bộ áo lam, tóc xanh cao vãn, giữa mặt mũi có một tia lãnh ngạo vô luận như thế nào hóa không ra... Trên gò má hơi tái nhợt, cũng lộ ra một tia u oán vẻ lo lắng.
- Ngươi sẽ không tới... Ngươi là tên lường gạt... Tối nay, ngươi không biết là ở Đan điện luyện đan đây, hay là cùng đang làm chuyện xằng với Bạch Lộ tiểu yêu tinh đó! Đáng ghét! Ta có chỗ nào không bằng Bạch Lộ... chỗ nào...?
Thanh âm của Lam Mi, dần dần thấp, hóa thành vẻ cười thảm.
- Đúng, ta quả thật không bằng Bạch Lộ, nàng là một nữ tử kiện toàn. Còn ta ư? Ta không phải...!
Lam Mi lấy tay, đưa xuống hạ thể, cũng không phải là tự độc, chỉ là vuốt ve chỗ tư mật không cho thông hành...
Không trải qua, không cách nào lý giải loại đau khổ này.
Mà con người lại mâu thuẫn. Hi vọng được người hiểu, lại hi vọng bảo thủ bí mật, không muốn người biết.
- Ta không bằng nàng... Nhưng, ít nhất ngươi cũng nên đến nhìn ta một cái... Nhưng ta biết, ngươi sẽ không tới...
Nàng nhẹ nhàng thở dài, nhưng mà than thở mới chỉ một nửa, liền bị một đạo tiếng cười khẽ cắt đứt.
- Lam Mi tiểu thư, dưới ánh trăng tự độc, Ninh mỗ nhìn thấy tam sinh hữu hạnh!
Một câu trêu chọc vô cùng bất chánh, nhưng chính là thanh âm mà Lam Mi mong đợi đã lâu.
Đôi mắt sáng long lanh của nàng mang một tia xấu hổ, trong xấu hổ cũng cất giấu vui mừng. Chỉ là nàng nghĩ tới động tác mình vừa mới vuốt ve hạ thể, lại bị Ninh Phàm thấy, càng bị hắn trêu chọc thành “tự độc”, gương mặt đẹp của nàng nhất thời đỏ đến bên tai.
- Bậy bạ... Nói bậy, ta cho tới bây giờ... cho tới bây giờ không tự độc... Chỉ có nữ tử phóng đãng, mới có thể tự độc...
- Nàng thật chưa tự độc qua ư? Thật là đáng thương, nếu ta giúp nàng thì sao?