Hơp Thể Song Tu
Chương 95 : Dưới Đầm Minh Nguyệt, Hậu Đình Hoa
Ngày đăng: 13:02 30/04/20
Ninh Phàm cười một tiếng đùa giỡn, chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy trêu đùa một chút Lam Mi nghiêm trang, rất có ý tứ, cho dù chỉ là sự trêu đùa trong lời nói.
- Ai cần ngươi hỗ trợ, chính ta sẽ... Không, ta nói là, ta chưa bao giờ tự độc...
Lam Mi hàm răng cắn môi, âm thầm rầu rỉ, mình lại bị Ninh Phàm nói vòng nói vo, quanh đi quẩn lại bị cho vào tròng rồi.
Đáng ghét, Ninh Phàm này, làm sao mãi cứ ở trước mặt nữ tử nói những thứ đề tài mắc cở này...
Hơn nữa nhắc tới Minh Nguyệt đàm này chính là chỗ mà chúng nữ tử tắm nghịch nước. Nữ tử nghịch nước, đương nhiên không quần áo. Nữ Tử điện chính là Quỷ Tước tông cấm địa, cấm chỉ hết thảy đàn ông tiến vào. Mà Minh Nguyệt đàm, chính là cấm địa trong cấm địa!
Ninh Phàm này thật là to gan, sao dám tới nơi đây...?
Mà Lam Mi nghĩ tới mình mới vừa rồi vuốt ve hạ thể, bị Ninh Phàm nhìn ngay, mặt đẹp của nàng càng ngày càng đỏ.
Ninh Phàm cảm giác được vẻ thẹn thùng của Lam Mi, hắn thức thời không trêu chọc nữa, đem lời đề chuyển tới trên gió trăng.
- Hay cho cai Minh Nguyệt đàm...! “Nửa dãy bạch vân canh bất tận, một đầm minh nguyệt điếu vô ngân”. Nếu sau khi ta chết, có thể chôn trong đầm Minh Nguyệt này, cũng không uổng rồi...
Ninh Phàm thuận miệng ngâm thơ, thanh lệ thoát tục, khoát đạt đời người, khí độ bất phàm, khiến cho Lam Mi thầm giật mình.
Nàng giật mình là vì Ninh Phàm luôn luôn không nghiêm chỉnh, cuối cùng là một người tâm hung phóng túng... Nhưng một ma tu sắc bổ thì làm sao sẽ là người phong nhã... Nếu Ninh Phàm không tu luyện song tu ma công, thì tốt rồi...
Chẳng qua là Ninh Phàm vẫn chỉ đứng đắn chốc lát, tức thì cười một tiếng với Lam Mi.
- Nàng nói, nếu sau khi ta chết chôn ở đầm thanh thủy này, nàng có thể còn tới nơi đây tắm hay không? Bồi thi thể ta giải buồn?
- Không! Đừng có mơ! Chết còn muốn chiếm tiện nghi của ta sao! Đừng mơ tưởng!
Lam Mi ở chỗ này lộ ra vẻ mặt xấu hổ, quả nhiên là Ninh Phàm, không hổ là Ninh Phàm, ba câu không kéo đến chuyện nam nữ thì không thoải mái phải không!
Nhưng nghĩ tới vấn đề của Ninh Phàm, Lam Mi lại hiếm thấy lộ ra một tia vẻ nghiêm túc.
- Nếu sau khi ngươi chết, chôn ở Minh Nguyệt đàm, ta sẽ theo ngươi... Chết ở đầm này...
Lời vừa nói ra, trong đầu của Ninh Phàm run lên, trong mắt không còn một tia trêu chọc, hóa thành hơi than thở.
Lời lẽ ấy quá mức tình thâm ý nặng...
Lam Mi tựa hồ thích mình...
- Ta sẽ không chết... Ta vẫn chưa sống đủ.
Dưới ánh trăng, Ninh Phàm băng chỉ chợt lóe, từ mặt hồ, phi độn đến trước người Lam Mi, lộ ra nụ cười như gió xuân quất vào mặt.
Ta sẽ không chết, chỉ một câu lại khiến cho Lam Mi thấy được an tâm mà trước đó chưa từng có.
Cũng không phải là lời thề hoa lệ, chỉ là một câu an ủi của thiếu niên.
Ngươi phải nhớ, tử đàn chưa diệt, ta cũng chưa đi. Ông trời không phúc, ta tất không chết.
Ngươi phải nhớ, bên bờ đầm Minh Nguyệt này, dưới đám mây đen, quần áo trắng tuyết đen, cười giống như lưu niên.
Tình cảnh an tĩnh lại, mà đánh vỡ phần ấm áp đó lại là Ninh Phàm một lần nữa trêu chọc.
Trong mắt của nàng lộ ra nụ cười tự giễu... Ngay cả là nữ tử mình đều không được tính, có tư cách thừa hoan dưới người Ninh Phàm sao.
- Ta mệt quá, ngày mai nữa chữa bệnh, có được hay không...?
- Không được!
Ninh Phàm thương tiếc ôm Lam Mi vào trong ngực, thấp giọng nói:
- Ta không ngại!
- Nhưng ta để ý…
Lam Mi cười một tiếng bi ai.
- Vậy, ta trị bệnh cho nàng trước, để cho nàng làm một lần nữ tử trước vậy.
Ninh Phàm tản đi dục niệm trong lòng, lộ ra nụ cười khó hiểu.
Cô gái này quả thật rất phiền toái, nhưng Ninh Phàm không ngại vì nàng phiền toái một chút.
Mà Lam Mi thì không hiểu nụ cười thâm ý của Ninh Phàm.
Nụ cười bi ai của nàng vẫn không giảm, mình có tư cách làm nữ tử sao... Thậm chí nàng bắt đầu hoài nghi, mình thật có thể chữa khỏi bệnh sao...?
Nhưng mà bi ai chợt hóa thành một tia xấu hổ hết sức chấn kinh. Nàng cảm giác, một chỗ tư mật khác của mình bị đâm mạnh vào, đau, thật là đau!
- Làm gì, nơi đó là...
Nàng lộ ra vẻ mặt khó tin cùng xấu hổ, nhưng đau đớn, giống như xé, mang theo máu, khiến cho nàng thoải mái tới cực điểm.
Chỉ là ở đâu, căn bản không phải... Bẩn như vậy... Tại sao có thể...?
- Tại sao không thể...?
Ninh Phàm hô nhẹ một tiếng, thi triển mị thuật, khiến cho Lam Mi thoải mái một ít.
Mà cảnh tượng này quá mức hương diễm, không cách nào thuật lại được...
Từng tiếng rên rĩ chọc giận đất trời vang vọng trong bóng đêm, mang khát vọng bị đè nén mười mấy năm của một con người.
...
Sau khi mây mưa tam đi, Lam Mi điềm điềm ngủ say, mà Ninh Phàm mồ hôi đầy người, thay áo quần, vội vã độ vào Sinh Cơ đan trong cơ thể của Lam Mi.
Khai một đao, có chút đau... Thừa dịp nàng ngủ mê man, hoàn thành vậy...
Ninh Phàm chỉ một cái Thái Âm chỉ lực khiến cho Lam Mi ngủ càng say, tách ra chân ngọc của nàng. Hắn nhìn lối đi tròn trịa lại bế tắc, thương tiếc không dứt.
- Không cần sợ, kể từ hôm nay, nàng chính là nữ nhân hoàn chỉnh rồi...
Ninh Phàm nói một cách điềm đạm.