Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 186 : Nước mắt không nghe lời
Ngày đăng: 16:48 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Kỳ lạ thật, hình như không thấy Trì Nguyên Dã.
Điềm Tâm bĩu môi, rửa sạch tay rồi đi lại bàn cơm.
Chị Trương đang bới cơm cho Điềm Tâm.
Điềm Tâm thấy lạ, ấp úng hỏi: "Chị Trương, cậu ấy… cậu ấy vẫn chưa về nhà sao?"
Tất nhiên là chị Trương hiểu "cậu ấy" trong lời nói của Điềm Tâm. Chị Trương cười với Điềm Tâm, rồi bưng bát cơm đã bới xong tới trước mặt Điềm Tâm, nói: "Cậu chủ vẫn chưa về."
Thì ra là vậy...
Điềm Tâm rũ mắt xuống, một tay chống má, một tay cầm đũa khuấy cơm.
Nhìn bộ dáng này của Điềm Tâm, chị Trương không kiềm được cười trộm, hai đứa bé này thật sự là đáng yêu, rõ rang quan tâm lẫn nhau, sao lại cậy mạnh như thế chứ?
Chị Trương ngẫm nghĩ, rồi cầm điện thoại bàn lên, cười híp mắt nói: "Thế này đi, để tôi gọi điện thoại hỏi cậu chủ đang làm gì, khi nào trở về."
Nói xong, chị Trương mở loa ngoài, gọi tới một số điện thoại.
Điềm Tâm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà gắp thức ăn, thế nhưng lỗ tai lại bất giác dựng lên, cẩn thận lắng nghe.
Điềm Tâm ngồi một bên, đầu óc bùng nổ!
Cô tức giận cắn chặt môi dưới của mình.
Được lắm, cô ở trong trường chịu nhiều ấm ức như vậy, mà tên khốn đáng chết kia lại ở bên ngoài chơi bời gái gú.
Hóa ra là bên cạnh có người đẹp làm bạn, lại còn rất ung dung thoải mái nữa cơ.
Điềm Tâm đập mạnh đôi đũa xuống cái bát, "Chị Trương, em ăn no rồi, em lên lầu trước."
"Cô Lạc, cô Lạc…" Chị Trương vội vàng đứng lên, bước nhanh lên mấy bước, thì thấy Điềm Tâm đã thở phì phò lên lầu hai rồi.
Tức chết người đi được!
Tên khốn kiếp Trì Nguyên Dã này! Đồ ăn cháo đá bát, đứng núi này trông núi nọ, ác ma đa tình!
Điềm Tâm tự nhốt mình ở trong phòng, ngã nhào xuống giường, không kiềm được rơi nước mắt.
Hu hu, vì sao khi cô nghe một cô gái khác nghe điện thoại của Trì Nguyên Dã, thì trong lòng của cô lại buồn bực, khó chịu như vậy?
Bị Hội học sinh cách chức tạm thời, mình không khóc.
Bị bạn học khác châm chọc khiêu khích, mình không khóc.
Bị nhốt ở trong phòng chứa đồ lâu như vậy, mình vô cùng sợ hãi, nhưng mình vẫn không khóc.
Nhưng vì sao hiện giờ, nước mắt lại không nghe lời mà trào ra bên ngoài?