Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 187 : Hiểu lầm
Ngày đăng: 16:48 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm vươn tay lau nước mắt của mình, lại không cam lòng mà vùi đầu vào trong chăn, lúc đầu còn lặng lẽ rơi nước mắt, đến cuối cùng biến thành nhỏ giọng khóc thút thít.
***
Quán bar 1986.
Trì Nguyên Dã đi ra khỏi phòng vệ sinh, khuôn mặt không chút cảm xúc quay lại quầy bar, rót rượu vào trong ly, tao nhã uống cạn sạch.
"Trì đại thiếu gia, chị thấy bộ dáng của cậu rất buồn rầu. Làm sao vậy? Khổ vì tình à?" Một cô gái mặc váy đỏ gợi cảm dựa người trên quầy bar, nhướng đôi mắt đào hoa xinh đẹp, giọng điệu lười biếng, cực kỳ dễ nghe.
Đôi mắt của Trì Nguyên Dã đảo tròn, "Lắm miệng!"
"Ha ha ha. Hóa ra là sự thật đấy à? Chậc chậc, chị thật muốn nhìn nữ sinh làm cho cậu chủ nhà họ Trì chúng ta mất hồn mất vía có ngoại hình như thế nào?"
"Tô Dạ Lan! Chị nói nhiều quá rồi!" Trì Nguyên Dã tức giận đập ly rượu xuống, trừng mắt giận dữ nhìn cô gái kia.
"(ˉ▽ ̄~) Xí ~~" Tô Dạ Lan hừ lạnh bằng mũi, rồi vỗ lên đầu Trì Nguyên Dã, "Thằng nhóc thối này, còn dám gọi cả tên lẫn họ của chị hả? Có ai không biết lớn nhỏ như cậu không? Thằng nhóc chết tiệt vừa không có gia giáo vừa thối tha, cậu có coi chị họ của cậu ra gì không hả?"
"Một cô gái vì trốn kết hôn mà có thể chạy từ Luân Đôn về nước không có tư cách phán xét tôi." Vẻ mặt Trì Nguyên Dã xấu xa, tay cầm ly đế cao, lạnh nhạt nói.
Ánh đèn trong quán bar phác họa rõ ràng góc cạnh khuôn mặt đẹp trai của cậu.
"Thằng nhóc thối này, cậu ngứa da rồi phải không?" Tô Dạ Lan giơ nắm đấm của mình, đúng là chuyện tốt không nói, cứ đi nói chuyện xấu.
"Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho chú Tô để an ủi chú." Trì Nguyên Dã nói xong, thì cầm điện thoại ở trên bàn lên.
"Ôi này, Nguyên Dã ~ chị đùa với cậu thôi mà, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng nào, lại đây, chị mời hết rượu mà cậu uống ~" Tô Dạ Lan lập tức chân chó đi tới rót đầy một ly rượu cho cậu em họ, sau đó quay đầu lại búng tay một cái.
Nhân viên phục vụ đứng ở một bên vội đi lại, cung kính nói: "Boss."
"Lấy chai rượu vang năm 89 của quán chúng ta lại đây ~ Chính là cái chai mà tôi vẫn luôn cất kỹ trong phòng làm việc ấy." Tô Dạ Lan phân phó.
"Vâng."
Nhân viên phục vụ xoay người đi.
"Cậu thấy sao hả? Chị thương cậu chưa? Chai rượu kia là chai rượu chị cất kỹ đã lâu rồi, bình thường chị không nỡ cho ai uống đâu."
"Đây là phí bịt miệng của chị thì đúng hơn." Trì Nguyên Dã khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa ra sau ghế mềm, không lạnh không nhạt vạch trần Tô Dạ Lan.
"Ghét ghê hà, chị thương em là chuyện đương nhiên mà ~" Tô Dạ Lan hờn dỗi đấm Trì Nguyên Dã một quyền.
"Cách xa tôi một chút!" Trì Nguyên Dã ghét bỏ né tránh Tô Dạ Lan, "Mùi nước hoa trên người chị khó ngửi quá đấy."
Vẫn là mùi hương trên người con nhóc tiểu học dễ ngửi hơn, một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, tươi mát khó mà nói rõ.
"Rõ ràng là chị dùng nước hoa Chanel mới đưa ra thị trường, phẩm vị của cậu làm sao vậy hả?" Tô Dạ Lan lườm Trì Nguyên Dã một cái, rồi đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, "À, phải rồi, lúc cậu đi vệ sinh, có người gọi điện thoại cho cậu, hình như là người ở biệt thự nhà họ Trì gọi tới."
Trì Nguyên Dã khựng tay lại, rồi lấy điện thoại ra nhìn, vẻ mặt cực kỳ tệ, "Chị nghe máy rồi?"
"Ừ."
"Ai cho chị nghe máy vậy?" Trì Nguyên Dã tức giận hỏi.
"Thì nó cứ reo mãi, chị nhìn chị khó chịu, thuận tay nghe máy thôi mà. Cậu kích động như vậy làm gì?"
Trì Nguyên Dã hung hăng trừng Tô Dạ Lan, rồi đẩy bàn ra ngoài, sau đó quay đầu đi.
Chết tiệt, không biết con nhóc tiểu học kia có hiểu lầm gì không nữa?