Hứa Tiên Chí

Chương 246 : Huyết Hồng

Ngày đăng: 11:40 18/04/20


Bạch Tố Trinh thấy tay áo vô vụng, phi thân đi bắt hắn, nhưng dường như hắn đã đoán trước, thả người bay lên trời. Bạch Tố Trinh chỉ chỉ đụng được góc áo. Bạch Tố Trinh hóa thành một đạo bạch quang. Tốc độ phi hành "Hứa Tiên", hoàn toàn không kịp nàng, cho nên vừa bay ra khỏi tầng mây, đã bị Bạch Tố Trinh đuổi kịp. Hứa Tiên xoay người lại, lạnh lùng nói:



- Ngươi muốn thế nào?



Bạch Tố Trinh nghiêm nghị nói:



- Ngươi trả hắn lại cho ta.



Trên bầu trời, hai người giằng co, nhưng đối mặt với Bạch Tố Trinh mạnh hơn mình, trong mắt "Hứa Tiên" chỉ có thâm trầm.



Những người trong phủ nghe được động tĩnh đi ra ngoài, nhìn lên trên bầu trời, hai mặt nhìn nhau. Ngao Ly duỗi người nói:



- Làm sao vậy?



Vân Yên ấp úng nói:



- Đại khái là cãi nhau a!



Nhưng ngay cả nàng ta cũng không tin.



Tiểu Thanh cũng bay lên bầu trời. Ngao Ly cũng lập tức đuổi kịp. Vân Yên mới bắt đầu tu luyện, làm sao phi hành, đành đưa mắt nhìn lên bầu trời, lầm bầm nói:



- Chẳng lẽ hai người đánh nhau sao? Chẳng phải phu quân sẽ bị khi nhục tới chết à.



Nàng vô cùng hiểu rõ thực lực của Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên, cho nên vô cùng lo lắng.
- Coi như có chút đạo hạnh.



Tay phải hư không một trảo. Thủy tinh trong thần hồn có một vận luật nào đó. Thủy linh chi lực trong thiên địa không ngừng bị đông cứng.



Ba người Bạch Tố Trinh thấy biển mây bên dưới. Bỗng nhiên xuất hiện một vân thủ hơn mười trượng đánh tới, mang theo khí thế dời núi lấp biển đánh về phía hai người.



Ngao Ly không nói hai lời, đi ra nghênh đón bàn tay. Yên lặng trì chú, vân thủ tán loạn biến thành những đám mây trôi. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong biển mây xuất hiện một bàn tay không lồ khác, chụp vào Ngao Ly, Ngao Ly không hóa giải được, đã bị bắt được. Một đạo thân ảnh màu xanh nhanh chóng xoẹt qua, mang theo Ngao Ly rời đi. Hai nữ nhân không dám tin nhìn vào Hứa Tiên trên không trung, không nghĩ tới hắn có thể thi triển ra những chiêu thế này. Mấy chiêu đó, dựa vào năng lực thi pháp khủng bố. Áp các nàng không có lực hoàn thủ.



Hứa Tiên thấy một kích không trúng, trên mặt không có nửa điểm uể oải, cũng không thừa thắng xông lên, chỉ khoanh tay đứng trên không trung, chậm rãi rút Truy Tinh Kiếm bên hông ra.



Hắn muốn cận chiến! Trong đầu ba nữ nhân đồng thời xuất hiện suy nghĩ này, kiếm quang màu trắng đâm rách trời xanh, lửa sém lông mày.



Bạch Tố Trinh khẽ múa ống tay áo, có một cây kiếm bắn ra, dùng kiếm khóa kiếm, phát ra vô số hoa lửa, nhưng nghe tiếng kiếm va chạm với nhau, thoáng cái hai người đã giao thủ với nhau hơn trăm chiêu.



Bạch Tố Trinh thu liễm chiêu thức, cận chiến cuối cùng không phải là thế mạnh của nàng, thi pháp khoảng cách gần nàng làm không được. Mắt thấy Tiểu Thanh và Ngao Ly đồng thời cầm vũ khí tiến lên, Bạch Tố Trinh đã cảm giác thắng lợi trong tay.



Hứa Tiên lúc này, dựa vào ngưng tụ năng lượng, tăng cường hiệu suất thi pháp, dùng phương pháp đặc thù dẫn động năng lượng thiên địa. Năng lực này là vô cùng. Ở trong chiến đấu, chủ yếu vẫn dựa vào thể chất thân thể, ở điểm này, Bạch Tố Trinh có đạo hạnh ngàn năm chiếm ưu thế áp đảo. Cho dù kiếm pháp cao minh vô số lần, cũng không dễ dàng vãng hồi ưu thế này.



Quả nhiên, qua một lát, Kim Thân của Hứa Tiên chớp động ba lượt, phân biệt đâm trúng ba nữ nhân, bằng vào sức lực lớn của các nàng, thì Hứa Tiên lúc này cũng không chèo chông được bao lâu. Trong con ngươi đen kịt của Hứa Tiên. Giống như vực sâu không đáy, nhìn không thấy bất cứ gợn sóng nào.



Trong biển mây, bốn người đấu làm một đoàn. Bỗng nhiên ngang quang lóe lên, làm cho Tiểu Thanh và Ngao Ly trì trệ, mặc dù Bạch Tố Trinh không bị bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng cũng cảm giác khí tức trong người gián đoạn một hồi.



Nhiếp Hồn Kính!