Hứa Tiên Chí

Chương 247 : Tuyết Trắng

Ngày đăng: 11:40 18/04/20


Nhưng mà đầy đủ, đầy đủ cho Hứa Tiên trong vây công, có một cơ hội thở dốc. Nhưng hắn cũng không thừa cơ thi pháp. Cũng không thừa dịp Tiểu Thanh và Ngao Ly đang trì trệ công kích các nàng, mục tiêu của hắn chỉ có một mà thôi, chính là Bạch Tố Trinh.



Thời điểm Nhiếp Hồn Kính lóe lên lần thứ năm. Rốt cuộc Bạch Tố Trinh cũng hiểu, Hứa Tiên mượn các nàng thí chiêu, quen thuộc với cổ thân thể này. Mỗi một lần dùng Nhiếp Hồn Kính thì sơ hở càng ít, cũng có ý nghĩa, thời gian chèo chống của Hứa Tiên cũng càng dài, hắn cũng chậm rãi nắm giữ cơ thể này trong tay.



Chân hỏa, linh phù, các loại pháp thuật chưa từng nhìn thấy qua, trong tay của Hứa Tiên, chỉ là một cái phất tay, từng chút một, vãng hồi hoàn cảnh xấu, lại dựa vào uy lực của Truy Tinh Kiếm. Tuy không cách nào chiếm được thượng phong trong quá trình liên thủ của các nàng, nhưng Bạch Tố Trinh cũng cảm giác được, nam nhân này đang thoát ly khỏi khống chế của nàng.



Nhưng nàng không thể buông tha cho, nàng cảm giác một khi mình buông tay, nam nhân này sẽ bay tới một nơi mà nàng không cách nào tìm tới được.



Nàng muốn đem nam nhân này, một lần nữa ôm vào trong ngực của nàng, lại nghe hắn gọi mình một tiếng: nương tử. Hy vọng được nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, được nghe lời dỗ ngọt ngào của hắn.



Hứa Tiên lại dùng Nhiếp Hồn Kính, hào quang trên Nhiếp Hồn Kính đã ảm đạm hoàn toàn, hắn thực sự không dây dưa nữa, mà nhân cơ hội này thối lui lại. Dùng âm thanh lạnh lùng nói:



- Đủ rồi.



Nên nắm giữ thì hắn đã nắm giữ, các nàng không hạ sát thủ với hắn, xuất phát từ tôn nghiêm của vương giả, hắn cũng không cách nào như thế, nên chấm dứt.



Bạch Tố Trinh giống như đã nhìn thấy hy vọng.



- Đem hắn trả lại cho ta!



Nhân Kiếm Hợp Nhất, đâm về Hứa Tiên.



Hứa Tiên chau mày, một kiếm đâm về phía trước, trực chỉ trái tim của nàng, nhưng bỗng nhiên đồng tử của hắn co rút rất nhanh, nàng lại không tránh, dùng tư thế đồng quy vu tận. Trong mắt của hắn phát lạnh, tránh cũng không thể tránh, thân hình giao tiếp.



Hùng Hoàng Kiếm phiêu diêu trong biển mây, Bạch Tố Trinh cầm chặt tay cầm kiếm của Hứa Tiên, một tay vuốt ve gò má của hắn, nhẹ nhàng kêu:



- Quan nhân.



Huyết dịch lập tức nhuộm đỏ áo tím của nàng. Trong mắt của nàng tràn ngập mừng rỡ và quyến luyến.



Thật ra Hứa Tiên cũng không hoàn toàn là mất đi ý thức, trong lúc mê man



Phảng phất giống như những thước phim quay chậm trên màn ảnh, nàng lao đầu về phía trước, nàng buông kiếm, nàng nắm lấy tay mình, nàng khẽ gọi tên mình, sau đó gào thét không ngừng,



Truy Tinh Kiếm rơi vào biển mây.



Hứa Tiên ôm nàng, nàng nằm trong lòng an tĩnh nhẵm mắt, sắc mặt có chút tái nhợt, giống như là đang ngủ thiếp đi vậy. Hứa Tiên run rẩy, không thể tin được nhìn xuống cánh tay đỏ sẫm máu. Cảm giác như thiên địa xoay chuyển, mây trời với tinh không mơ hồ giới hạn, thế giới của hăn đang không ngừng sụp đổ, rơi xuống một vực sâu thăm thẳm vô tận.



Tiểu Thanh nhất thời đỏ mắt:



- Hứa Tiên, ngươi khốn kiếp!



Rồi sắp lao đầu về phía trước, lại được Giáo Ly phản ứng nhanh ôm lấy, sau đó, hai người dường như ôm lấy nhau, giống như cánh chim gấp khúc, rơi từ trên trời xuống.



Trong đám mây ám lạnh như băng, thần trí Hứa Tiên cũng hoảng hốt, tâm trạng như chết lặng. ta đã làm cái gì?



Vân Yên chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn lê bầu trời xám xịt, bỗng nhiên một đạo ngân quang rơi xuống, rung động, cắm xuống viện. vân Yên sợ hết hồn, nhanh chóng tránh sang một bên, rồi sau đó chạy vội tới xem, là một thanh kiếm sáng như tuyết, trên thân lại mang theo vết máu đỏ sẫm.



Vân Yên ngẩng đầu lên, chợt thấy có gì đó lạnh như băng rơi xuống chốp mũi của nàng, rồi nhanh chóng tan chảy. nàng vươn tay ra hứng, ngạc nhiên nói:



- Tuyết rơi?




Bạch Tố Trinh thật sự đỡ Hứa Tiên dậy, nói:



- Thời gian cũng không còn sớm nữa, các người đi ngủ trước đi, đợi tới ngày mai quan nhân sẽ giải thích.



Tiểu Thanh mở hai con mắt nói:



- Tỷ tỷ, tỷ quá bao che cho hắn rồi, mới vừa rồi hắn còn thiếu chút nữa giết tỷ đó!



Bạch Tố Trinh nhăn mày nói:



- Tiểu Thanh, không được nói bậy, quan nhân chỉ là nhất thời không kiểm soát được.



- Không, nương tử, Tiểu Thanh nói rất đúng, tối nay chính là lỗi của ta. Ta đã đánh giá thấp ảnh hưởng của trí nhớ của Đông Nhạc Đại đế, chỉ là lúc chiến đấu cũng không phải hoàn toàn không có ý thức, chỉ là không khống chế được, suýt nữa làm ra chuyện sai lầm.



- Quan nhân, là thiếp hắn nên cùng chàng đi vào giấc mộng mới đúng, như vậy thì cũng sẽ không thế. Hôm nay chỉ cần chàng không có chuyện gì, thiếp an tâm rồi.



Tiểu Thanh thấy hai người như vậy, dậm châm một cái, nói một câu rồi rời đi:



- Lạnh.



Vân Yên cũng kéo Giáo Ly còn đang lơ ngơ đi.



- Đi.



Trên mặt tuyết chỉ còn lại bóng của hai người bọn họ, cùng nhau trở lại trong phòng, Bạch Tố Trinh làm phép tu bổ môn hộ, xoay người lại đi tới bên giường, thấy Hứa Tiên còn có chút chưa kịp thích ứng, kéo tay của hắn nói:



- Quan nhân, đừng nghĩ nữa.



Hứa Tiên lấy lại tinh thần, nhìn dung nhan của nàng, cười lớn nói:



- Ta vẫn còn có chút sợ, ôi.



Bạch Tố Trinh dùng đôi môi đỏ mọng chặn lại câu nói của hắn. Cái lưỡi thơm tho vụng về dò vào trong miệng của hắn, giống như an ủi, lại như trêu chọc. Trong lòng nàng cũng không phải là không có sợ hãi.



Rời môi Hứa Tiên, nàng có chút ngượng ngùng nói:



- Quan nhân, để tat hay quần áo đã!



Hứa Tiên đặt nàng ngã xuống giường, cởi y sam trên người nàng, trong bóng tối, làn da trắng như tuyết đang ẩn hiện. Tinh tế vuốt ve mỗi một chỗ trên thân thể nàng, muốn xác định nàng thật sự tồn tại trong lòng mình. Bạch Tố Trinh cũng chỉ kịp bày một bức tường vô hình để che chắn, rồi bắt đầu tinh tế phát ra tiếng rên rỉ.



Một đêm này, Hứa Tiên kịch liệt chiếm lấy nàng, nàng cũng dịu ngoan đáp lại, bọn họ nóng bỏng cảm thụ được sự tồn tại của đối phương, muốn đem đối phương hòa vào trong cơ thể của mình.



Trong viện, trường kiếm còn đang cắm trên mặt đất. Một ít vết máu nhàn nhạt loang ra trên Truy Tinh kiếm, đông lại trong gió tuyết, rồi khi tuyết bắt đầu dừng lại, tan ra từ từ chảy xuống theo nước tuyết tan.



Một bàn tay lớn rút thanh Truy Tinh kiếm sáng ngời đặt trước mặt, một đôi mắt máu đen tròng mắt sáng lên. Nếu như đây là sự lựa chọn của ngươi, vậy thì sự tồn tại của ta lại là cái gì chứ?



Xuyên việt, trên đời này thật sự có người có thể làm được chuyện đó. Linh hồn xuyên phá giới hạn thời không sao? Nếu như thật sự có chuyện đó, vậy hai thế giới đó vì sao lại có nhiều chuyện khác biệt như thế cơ chứ?



Sau tứ tuyết, trong những ngày trời đột nhiên lạnh giá, Hứa Tiên đã trải qua mạo hiểm hôm trước, tiếp tục trên con đường tu hành càng cẩn thận hơ. Vốn là còn có chút coi thường "Thiên Kiếp", hôm nay thu liễm lại toàn bộ, chuẩn bị tinh thần để ứng đối. thiên đia đại kiếp mà tất cả người tu hành đều phải đối mặt, bất luận là kẻ nào cũng không thể giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân để vượt qua.