Hứa Tiên Chí

Chương 368 : Sử Quan (2)

Ngày đăng: 11:41 18/04/20


Đương nhiên Hứa Tiên cũng không có tranh luận làm gì. Nửa hống nửa khuyên nhủ:



- Lúc ấy ta muốn biên soạn sách thuốc, không có đủ tiền, cho nên viết tiểu thuyết để bán! Theo ta thấy, sách thuốc quan hệ tới nhân mạng, cần phải làm cho thật tốt, không thể có nửa điểm sai sót. Con tiểu thuyết, chỉ là giải trí mà thôi, không nên xem là thật.



Biên soạn sách thuốc? Lão Hàn Lâm bình tâm nhớ lại, khi đó Hứa Tiên có làm ra một quyển sách thuốc, nhưng hắn không quá quan tâm những tạp học này, hơn nữa Bản Thảo Cương Mục không có làm hắn phát cáu như Tam Quốc Diễn Nghĩa. Không nghĩ tới Hứa Tiên kiếm tiền vì làm chuyện như thế này, nóng giận trong nội tâm cũng tiêu đi vài phần, có chút thở ra, nói:



- Ngươi biên sách thuốc cũng là chuyện tốt! Nhưng quân tử làm việc, xả thân lấy nghĩa, không nên mang chữ lợi ở trên miệng, nhiễm một thân mùi tiền, thẹn với thánh nhân dạy bảo, sở học trong bụng.



Hứa Tiên cười nói:



- Quân tử ái tài, đây là lẽ thường, nếu không có tiền, sẽ không có đạo, có gì xấu hổ chứ?



Lão Hàn Lâm lập tức bị chấn trụ. Sau đó lộ ra thần sắc suy tư.



- Quân tử ái tài, đây là lẽ thường, nếu không có tiền, sẽ không có đạo!



Đây là thành ngữ của đời sau, hôm nay bị Hứa Tiên thuận miệng nói ra, nhưng cũng có chút tuyên truyền giác ngộ.



- Ngươi, lời này của ngươi ngược lại có lý!



Hứa Tiên thấy lão hán này cũng không phải là thế hệ không thông tình lý, cậy già lên mặt, ngoan cố đến chết.



- Lão đại người cảm thấy bản Tam Quốc Diễn Nghĩa của ta ghi không tốt sao? Trước mắt ta không có viết bao nhiêu tiểu thuyết, cũng không hiểu thời tam quốc bao nhiêu, ngài có gì dạy bảo không?



Sau khi sức nóng của Tam Quốc Diễn Nghĩa qua đi, đương nhiên có không ít phong ba.



Lão Hàn Lâm đẩy tay của Hứa Tiên ra, lấy một quyển sách đang mở trên bàn lên, đây chính là Tam Quốc Diễn Nghĩa, Hứa Tiên vừa rồi không có chú ý, thì ra lão Hàn Lâm đang xem quyển sách này, lại nghe hắn thở dài nói:



- Ai, không phải không tốt, mà là quá tốt. Những diễn nghĩa mà ngươi nói, ta đều thông lãm một lần, đều thối không ngửi được, xa xa không kịp quyển sách của ngươi, nhưng đây lại là chuyện không tốt.



Hứa Tiên kinh ngạc nói:



- Chuyện không tốt?
- Ngươi thật sự là sử quan sao?



Lão Hàn Lâm không nói, tiếp tục viết:



- Hắn thiên phú dị bẩm, thân cao tám thước có thừa, là dị chủng trong người đường thời. Khi đọc thi thư, đã đọc qua là không quên được.



- Còn " là dị chủng trong người đường thời ", ta làm sao cao như vậy chứ, ai, thật sự là sợ ngươi, ngài nên chơi đi, ta đi trước!



Hứa Tiên không thể làm gì khoát khoát tay rời đi.



Lão Hàn Lâm đặt bút lông xuống, liếc Hứa Tiên, nói:



- Đi? Ngươi đang tự tìm đường chết đấy.



Hứa Tiên vừa sải bước ra ngoài cửa, nghe vậy quay đầu lại nói:



- Cái gì đường chết? Còn nữa, đừng lấy trộm lời kịch của ta.



Lão Hàn Lâm cũng không thèm nhìn hắn, lúc này chỉ lo mút bút thành văn, chăm chú xen lẫn vài phần cuồng nhiệt. Hứa Tiên nghĩ tới cảnh hắn ghi mình, hơn nữa chuẩn bị đem những thứ ghi được lưu truyền cho đời sau, cảm thấy nổi gai ốc hết toàn thân.



- Ngươi thanh danh thái thịnh, tên tuổi " đệ nhất thiên hạ " chính là tối kỵ của văn đàn! Đám Hàn Lâm khác đang tụ tập bố trận, chỉ chờ ngã chén làm hiệu, năm mươi tên đao phủ từ phía sau bình phong đi ra, lấy đầu trên cổ của ngươi.



Cho dù tố chất của Hứa Tiên vượt qua thử thách, nghe lời này cũng há hốc mồm.



- Ngươi, ngươi nói bọn họ muốn giết ta?



Không nói đến tên tuổi "Đệ nhất thiên hạ" không phải tự phong, cho dù thật sự là tự phong, cũng phạm vào tối kỵ của văn đàn, nếu không diệt trừ đi thì chẳng ai ngoi lên được, xem ra Hàn Lâm Viện giống như cái ổ xã hội đen a!



Lão Hàn Lâm dừng bút lại trong chốc lát, nói:



- Ồ, nói sai rồi, ta xem Tam Quốc Diễn Nghĩa của ngươi quá nhiều nên bị nhiễm!