Hứa Tiên Chí
Chương 369 : Sử Quan (3)
Ngày đăng: 11:41 18/04/20
Hứa Tiên vô lực nói:
- Chuyện gì đang xảy ra?
- Những Hàn Lâm khác biết rõ ngươi khảo thí trúng Thám Hoa. Cho nên thảo luận suốt nửa đêm, định ra chương trình, phải ra oai phủ đầu với ngươi.
- Đây là kết quả các ngươi thảo luận suốt nửa đêm sao? Quá hiệu suất a!
- Lại thảo luận nửa đêm, mới nghĩ ra cách đối phó a.
- Đây chẳng phải là một đêm không ngủ?
- Ngươi không hỏi bọn họ đối phó ngươi như thế nào sao?
Hứa Tiên thở ra một hơi, hỏi hắn:
- Bọn họ muốn đối phó ta như thế nào?
Trong thoáng chốc cũng hiểu vì cái gì tại sao ở đây không có mấy người.
Lão Hàn Lâm do dự một chút, nói:
- Lão phu vốn không nên tiết lộ cơ mật của Hàn Lâm Viện, nhưng thấy ngươi hỏi thăm ta hết sức chân thành, cuối cùng không đành lòng nhìn tên tuổi anh hùng của ngươi hóa thành nước, ngươi đưa lỗ tai tới đây.
Hứa Tiên vội vàng tiến lên, nghe lão Hàn Lâm nói:
- Bọn họ muốn lừa dối, dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt), trên cây nở hoa, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, tất cả các diệu kế, hoàn hoàn đan xen, kết thành một bộ liên hoàn kế, để đối phó ngươi.
Hứa Tiên nghe xong đầu đầy mồ hôi lạnh, nói:
- Có thể đơn giản một chút không.
Lão Hàn Lâm dừng một chút, thì thầm:
- Thất tuyệt đối!
Hứa Tiên kinh hãi nói:
- Thất tuyệt đối?
- Đi thôi, chúng ta đi qua!
Lão Hàn Lâm khuyên nhủ:
- Ta biết rõ ngươi có chỗ dựa, nhưng không nên dùng thế, càng không thể dựa, cần dựa vào bản thân mới được.
Hắn còn tưởng rằng Hứa Tiên đang dựa vào quan hệ với Phan Ngọc.
Hứa Tiên nhe răng cười nói:
- Đa tạ đại nhân quan tâm, ta sẽ hảo hảo xử lý, chẳng phải có người gây phiền toái cho ta sao? Hiện tại cũng chưa có gì xảy ra mà.
Lão Hàn Lâm nhìn qua Hứa Tiên thật sâu, gật đầu nói:
- Vậy ngươi đi đi!
Hai người cáo biệt lão Hàn Lâm, trên đường Phan Ngọc cười nói:
- Hán Văn, trong lòng của ngươi có kế hoạch rồi à?
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Đi thôi, chúng ta nên kiến thức cái gì là thất tuyệt đối!
Lão Hàn Lâm thấy Hứa Tiên đi qua bức bình phong xây ở cổng tường. Đi ra khỏi sân nhỏ. Đem ánh mắt chuyển qua cây hòe trước cửa sổ, nhẹ giọng thở dài:
- Không biết có nên ghi vài sử sách hay không, cũng những thiên cổ tuyệt đối này truyền lưu thiên cổ cho hậu nhân xem, nhưng không biết nên ghi liệt truyện hay thế gia đây?
Truyện khí của thần tử bình thường thì ghi "Liệt truyện ", công hầu truyện ký chính là "Thế gia".
- Hôm nay phải là người đầu tiên trong thiên hạ viết về ngươi a.
Lão Hàn Lâm thu hồi ánh mắt, sau đó mắt nhìn tờ giấy trắng, đã tràn ngập non nửa. Trong đó hoặc có "Quân tử ái tài, đây là lẽ thường, nếu không có tiền, sẽ không có đạo!", ghi chép những lời nói và việc làm của Hứa Tiên, có câu bình là: "Bình dị gần gũi." Còn ghi thêm mấy thứ gì đó, nhưng lại không ghi tiếp.
Tuy hắn cũng cảm thấy thích Hứa Tiên, nhưng sử quan viết sử không nên thêm cái nhìn của mình vào, cho dù muốn biểu đạt cái nhìn của mình cũng phải mượn miệng của người khác mà nói, ghi thế nhân hoặc là đánh giá của danh nhân về Hứa Tiên. Cũng không nhịn được mà học Tư Mã Thiên ghi Thái Sử Công Viết, chính là lời ít ý nhiều, cực kỳ thận trọng.
Lão đầu khoan thai cười cười, về sau Hứa Tiên cũng là người hầu trong Hàn Lâm Viện, đương nhiên không thoát được lòng bàn tay của hắn, nên quan sát thật tốt, ghi chép kỹ càng, nói không chừng có một ngày tiểu tử này lưu danh thiên cổ. Kết quả mộng đẹp trở thành sự thật. Hắn cũng là người có công lao cực lớn khi ghi chép việc làm, lời nói và thi từ của Hứa Tiên.