Hứa Tiên Chí
Chương 394 : Xà Yêu
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
- Nương tử, ngươi sao thế?
Âm thanh ân cần của Hứa Tiên làm cho Bạch Tố Trinh khôi phục tinh thần, dùng tay văn vê cái trán của mình.
- Không có gì. Có thể là nhìn thấy quan nhân ngươi, rất cao hứng a!
Trạng thái trong nháy mắt đó, cũng làm cho nàng ta cảm thấy minh quá kỳ quái, khôi phục lại khí chất ôn nhu thánh khiết trước kia.
- Quan nhân, ngươi nói đi!
Hứa Tiên cũng không hỏi nhiều, nói tiếp:
- Sau đó sư phụ ta muốn ta...
- Chỉ là ảo giác a.
Bỗng nhiên suy nghĩ này đồng thời xuất hiện trong tâm trí của hai người, liền bị ném ra sau đầu, một lần nữa sa vào trong ôn nhu với nhau.
Giờ này khắc này, không người nào đến quấy rầy đoàn tụ của hai ngươi bọn họ.
Nhưng mà, đột nhiên trong một bụi cây có đôi mắt màu đỏ to như chuông đồng, lặng yên không một tiếng động nhìn qua lầu nhỏ trên bờ hồ.
Động tác nhẹ nhàng cộng thêm liễm tức thuật cho nên hai người ở trong lầu nhỏ không phát giác ra, đột nhiên bóng dán này nhảy ra khỏi bụi cây, thừa lúc bóng tối yên tĩnh theo gió rời đi, đột nhiên trong đêm trăng tròn mở đôi cánh ra, sau đó vũ động đôi cánh, cuồng phong nổi lên, rời khỏi lầu nhỏ.
Trong tiếng nổ mạnh ầm ầm, cửa sổ hóa thành gỗ vụn bay tán loạn, một bóng đen nhẹ nhàng rơi vào trong phòng, nhìn vào chỗ sâu trong giường gầm lên.
Vách màn bị mở ra, Hứa Tiên nhìn qua vị khách không mời mà tới trước mặt mình, không khỏi "Ồ" một tiếng.
Đây là một con hổ màu trắng, vằn đen bao trùm toàn thân. Trên cái trán có một chữ Vương màu đen, răng nanh cùng móng vuốt sắc bén hiển lộ ra một con quái thú dữ tợn, nhưng kỳ dị nhất chính là, trên thân của con hổ trắng này mọc ra hai cái cánh, dưới ánh trăng chiếu rọi, còn mang theo một khí tức thánh khiết.
- Đây chẳng lẽ là... Úc Lôi?
Đây cũng là nghi vấn của Bạch Tố Trinh, nàng lên tiếng hỏi:
- Úc Lôi, sao ngươi tới đây!
Hứa Tiên thật sự không cách nào liên tưởng con hổ nhỏ như con mèo trước kia bây giờ lại biến thành như vậy, rất muốn chất vấn Bạch Tố Trinh bên cạnh, nói:
- Ta không biết trong khoáng thời gian này, ngươi cho nàng ăn cái gì thế? Tại sao biến thành khoa trương như vậy a!
Úc Lôi nhìn thấy Hứa Tiên, ánh sáng màu đỏ lóe lên trong mắt, "NGAO" một tiếng, sau đó nhào tới.
Một thân ảnh to lớn bao trùm lấy Hứa Tiên đang hiện ra thần sắc lo lắng, thực sự không phải lo lắng cho bản thân, mà là cái giường lớn dưới thân không cách nào chèo chống thân thể của Úc Lôi nhào tới được.
Cái giường phát ra âm thanh cọt kẹt, thậm chí ngay cả lầu nhỏ cũng run lên, nhưng cũng may không có lập tức bãi công, cũng làm cho Hứa Tiên thở ra một hơi. Truyện được copy tại Truyện FULL
Úc Lôi hưng phấn lè lưỡi, liếm láp đôi má của Hứa Tiên.
Bạch Tố Trinh đã sớm trốn qua một bên, mỉm cười nói:
- Úc Lôi rất nhớ ngươi, đại khái nàng ngửi mùi của ngươi rồi tới đây!
Bằng nét khỏe mạnh kháu khỉnh của Úc Lôi rất khó lý giải thế giới của hai người, giống như có nhiều lời muốn nói khi gặp lại.
Hứa Tiên lung tung ứng phó thân mật của Úc Lôi, nói:
- Tốt, Úc Lôi, tốt.
Hắn bây giờ giống như bị mộ cái khăn ướt lớn lau mặt, trên mặt ướt sũng.
Nhưng bị Bạch Tố Trinh nhẹ nhõm phản chế, ném ra khỏi giường, cười cười nói nói:
- Quan nhân, hiện tại đã hừng đông.
Không có dũng khí nhắc tới chuyện tối qua.
Hứa Tiên thở dài lắc đầu, mặc đủ quần áo, không còn quan tâm tới chuyện phiền não trước đó nữa, đây cũng là sáng sớm đầu tiên hai người gặp lại nhau.
Ra khỏi giường, nghênh đón nàng chính là nụ cười sáng sủa, đủ để đem tất cả sầu lo hòa tan đi, tùy ý cho hắn cầm chân của mình, mặc giầy vào, dắt tay đi tới bàn trang điểm, chiếc gương đồng phản chiếu hình ảnh của hai người.
- Nương tử, ta chải đầu cho ngươi.
Hứa Tiên hưởng dụng cảm giác Bạch Tố Trinh tự tay chuẩn bị bữa sáng, đương nhiên chuyện đầu tiên hắn muốn làm, chính là vì đi bái phỏng tỷ tỷ và tỷ phu.
Giang Nam bây giờ đã vào mùa mai vàng vũ tiết, cho nên bầu trời xanh xuất hiện mây đen sắp mưa.
Hứa Tiên mang theo cây dù trúc sau lưng, cùng Bạch Tố Trinh đi cùng với nhau, đi vào con hẻm nhỏ lát đá xanh.
Tuy trở ngại quan niệm thời đại, đi trên đường không được dắt tay nhau, chớ nói chi là làm cử chỉ thân mật. Nhưng kết bạn mà đi với nhau, trong nội tâm cũng có cảm giác mông lung, trên môi truyền ra nụ cười vô cùng vui vẻ.
Mưa cũng bắt đầu rơi, nhưng không động tới cây dù.
Đêm qua có muôn vàn lời cần nói với nhau, nhưng lúc này bọn họ không cần nói, trong lúc lơ đãng nhìn nhau một cái, rồi cười cười mà thôi.
Trong một quán trà ven đường, bỗng nhiên có người đi tới, xa xa nhìn Hứa Tiên thở dài, nói:
- Hứa tướng công, ngài trở về!
Hứa Tiên dừng bước lại, chắp tay đáp lễ nói:
- Ah, trở về!
- Ngài đã thành Thám Hoa, đây chính là vinh quang của Tiền Đường chúng ta...
Hứa Tiên vừa úng phó, trong lòng đang suy nghĩ, hắn chưa gặp người này a.
Người nọ nhìn qua Bạch Tố Trinh, hơi cúi đầu, hỏi:
- Không biết vị tiểu thư này là?
Bộ dáng của nàng phiêu dật xuất trần, áo trắng như tuyết, đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hứa Tiên vốn cảm thấy tâm tình không thú vị, bỗng nhiên nhớ tới, giới thiệu nói:
- Đây là chuyết kinh! (Chiết kinh ý chỉ thê tử)
Sau đó nghe một đống lời khoa trương trên trời dưới đất không ai đẹp bằng, tâng bốc một bước lên trời.
Bạch Tố Trinh hơi buồn cười lườm Hứa Tiên, mỉm cười nhàn nhạt thi lễ.
- Thì ra là Hứa phu nhân, thất kính, thất kính!
Người nọ không khỏi cúi đầu thấp xuống, thẳng đến khi cách biệt, hai người đi xa, mới ngẩn đầu lên, nhìn qua thân ảnh giống như muốn hòa tan vào trong nước, có chút buồn vô cớ như mất gì đó.
Nhưng buồn lo vô cớ của hắn không duy trì quá lâu, trong tửu lâu ven đường, đã có một phu nhân hung hãn đi tới, véo tai của hắn đi vào trong tiệm.
Kết quả là, trên đường đi không ngừng có người chào đón.