Hứa Tiên Chí

Chương 395 : Cây Dù

Ngày đăng: 11:42 18/04/20


- Đây là chuyết kinh!



Sau đó Hứa Tiên không ngừng nói ra bốn chữ này, ngay cả rụt rè cơ bản nhất cũng không có, giống như dật vu ngôn biểu (*tình cảm bộc lộ trong lời nói) dương dương đắc ý, đừng nói không giống người tu đạo, cho dù người đọc sách bình thường cũng không phải, quả thực giống như hài tử khoe khoang.



Bỗng nhiên ánh mắt nhìn qua màn mưa, nhìn thấy Tây Hồ ở trước mặt.



Bạch Tố Trinh đang muốn nói:



- Đây là địa phương chúng ta gặp nhau.



Lại có người tiến lên, Tây Hồ được xưng là du khách như con thoi, số lần Hứa Tiên "Gặp địch" cũng nhiều hơn.



Bạch Tố Trinh thầm cảm thấy không thể nuông chiều hành vi của Hứa Tiên, tâm niệm vừa động.



Vài tiếng sét ầm ầm trên không trung truyền tới, đột nhiên mưa rơi to hơn, mưa to như thế áo tơi hay cây dù cũng vô dụng, người đi trên đường nhao nhao chạy đi.



Hứa Tiên che dù, nhìn lên bầu trời, nói:



- Cơn mưa này thật gấp a.



Bạch Tố Trinh cười dịu dàng gật đầu nói:



- Đúng vậy a!



Hứa Tiên quay đầu lại nhìn gương mặt của nàng đang tươi cười, lập tức phát giác được không đúng, cho nên hỏi:



- Nương tử? Có phải ngươi làm không?



Nhìn thẳng con mắt của nàng, chóp mũi như sắp chạm vào nhau.



Mưa to như trút nước xuống, màn mưa đem cây dù này ngăn cách thành thế giới độc lập, tiếng mưa ào ào làm như mắt điếc tai ngơ, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.



Bạch Tố Trinh nói:



- Tại sao, nếu ta thi pháp, quan nhân ngươi cảm thấy sao?



Trên mặt có chút ít biểu lộ mất tự nhiên, cơ hồ đang nói..., đây chính là ta làm.



Hứa Tiên suy tư nói:



- Đúng vậy a, tại sao không cảm giác được?



Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lộ ra biểu tình kinh ngạc.
- Mới không cần!



Ngao Ly cười toe toét. Tiếng cười như chuông bạc động lòng người, xuyên thấu qua màn mưa như thác nước, truyền vào trong tai của Hứa Tiên, giống như màn mưa nay tùy thời chập chờn tại Giang Nam.



Không có xe ngựa hoa mỹ nên đi bộ, cũng không có tinh quái đi theo, cứ như vậy một mình một người, ngồi trên lan can, lung la lung lay, giống nhau trước kia



Tuy không lớn lên nhanh chóng giống như nữ tử nhân loại, nhưng thời gian vẫn lưu dấu vết trên gương mặt của nàng, nước mắt ngày xưa đã biến mất, cũng không hóa mưa, sẽ không thành châu.



Nhưng đôi má lúng đồng tiền, vẫn trong vắt như trước.



Hứa Tiên nổi giận đùng đùng trở lại cầu, trừng tròng mắt nhìn Ngao Ly đi đến.



- Hôm nay ta phải giáo huấn ngươi một chút, bằng không thì uổng phí tu luyện một hồi.



Giống như chuyện hắn đi tu luyện là vì giáo huấn Ngao Ly vậy.



Ngao Ly trốn sau lưng Bạch Tố Trinh, ôm lấy lưng áo của nàng, nói:



- Tỷ tỷ, ngươi xem Hứa Tiên.



Một bên lặng lẽ nhìn Hứa Tiên làm ngoáo ộp.



Bạch Tố Trinh quay đầu lại trừng liếc Ngao Ly, giương cánh tay bảo hộ nàng sau lưng, nói:



- Quan nhân. Ngươi mấy tháng nay không gặp Ngao Ly, vừa nhìn thấy mặt đã đùa giỡn, Ngao Ly không hiểu chuyện, cho qua đi!



Hứa Tiên mắt thấy nàng đang bảo hộ Ngao Ly, không khỏi phân trần, sau đó nhào đầu vào ngực của Bạch Tố Trinh, nói:



- Nương tử, ngươi xem Ngao Ly.



Trong giọng điệu như mang theo ủy khuất lớn lao.



Bạch Tố Trinh cùng Ngao Ly cùng ngây người.



Ngao Ly mở to hai mắt, hung hăng trừng mắt với Hứa Tiên, rất nhiều thời gian không gặp, cảm giác trình độ vô sỉ của hắn tăng lên một bước.



Hứa Tiên thị uy nghiêng mắt nhìn nàng, càng dùng sức ôm sát Bạch Tố Trinh, sau đó đem đôi má của của mình đặt lên bộ ngực cao ngất ngưỡng, giống như tuyên bố chủ quyền của mình.



Sắc mặt của hai người làm Bạch Tố Trinh ở giữa càng đỏ lên, chân tay luống cuống muốn đẩy Hứa Tiên ra, nói:



- Mau buông tay, quan nhân, sao có thể đụng... Chỗ đó! Ngao Ly, ngươi lại không nghe lời!