Hứa Tiên Chí

Chương 400 : Khúc Mắc

Ngày đăng: 11:42 18/04/20


Pháp môn Tinh Túc Hải có quan hệ tới thiên thời, thái dương chi lực vào những ngày nắng ráo là sinh động và dày đặc nhất, cho nên tây bắc Trường An so với Giang Nam càng thích hợp độ kiếp hơn cả.



- Đợi qua một thời gian nữa, mưa sẽ ít đi. Đến lúc đó ta cùng Ngao Ly liên thủ, làm thời tiết trong phạm vi ngàn dặm không có mưa.



- Vậy đa tạ nương tử.



Thu thập thỏa đáng, Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên đi ra ngoài, bước xuống lầu.



Úc Lôi vẫy đuôi của mình, nhào tới bên cạnh bọn họ.



Ngao Ly lườm Hứa Tiên, sau đó quay đầu đi chỗ khác, mân mê miệng, khoanh tay lại, bộ dáng vẫn còn hờn dỗi, thẳng đến khi Hứa Tiên đi tới gần cũng không liếc hắn một cái.



Hứa Tiên cũng không vì nàng lạnh nhạt mà cảm thấy nhụt chí, vươn tay xoa xoa tóc nàng, cười nói:



- Thật có lỗi ngày hôm qua trở về muộn, nói đi, buổi trưa hôm nay muốn ăn cái gì?



Ngao Ly lui ra phía sau một bước, quát:



- Đừng tùy tiện sờ đầu ta, ta đã không còn là tiểu hài tử.



Thường Hi thầm nghĩ: trong nháy mắt vừa rồi còn lộ ra thần sắc vô cùng thoải mái a, nhưng nàng đã không có thời gian suy nghĩ tới chuyện này, bởi vì có một thân ảnh khác chạy tới trước mặt của nàng.



Hứa Tiên sửa lời:



- Được rồi, Long Vương đại nhân cao quý thành thục, xin hỏi ngài có yêu cầu gì với tiểu yếu trưa nay?



- Nếu ngươi đã cầu ta như thế, ta cũng cố mà đáp ứng ngươi vậy.



Bạch Tố Trinh ngồi xổm người xuống nâng Thường Hi trong lòng bàn tay lên, mỉm cười nói:



- Ngươi chính là Thường Hi cô nương a, ta nghe quan nhân nhắc tới ngươi trong thư, ta có thể sờ sờ ngươi không?



- Có thể... Meow!



Trong nội tâm Thường Hi rung chuyển, quả nhiên, quả nhiên, đây mới thực sự là Bạch Tố Trinh, vừa rồi xem tiểu cô nương kia thành Bạch Tố Trinh, là sai lầm bực nào a.



Được Bạch Tố Trinh vuốt ve nhu hòa, Thường Hi phát ra âm thanh sung sướng kêu meo meo.



Hứa Tiên nói:



- Lại nói tiếp, ngươi càng ngày càng giống mèo hơn rồi đấy.



Thân thể Thường Hi cứng đờ, thất lạc cúi đầu xuống, nàng cũng đã ý thức được chuyện này.



Bạch Tố Trinh than nhẹ một tiếng, nói:



- Đây cũng khó tránh khỏi, mặc du pháp môn của phật môn xem thân thể là xác thối, muốn cải tạo Kim Thân. Đạo gia cũng có thế, thành tựu thân thể thiên nhân, tóm lại đều dùng linh lực tạo thân thể, nhưng người đều có thất tình lục dục. Đều tương quan, sao có thể không ảnh hưởng bởi thân thể chứ? Người bình thường linh tính vốn nông cạn, cho nên càng dễ dàng bị ảnh hưởng. Người bình thường không tu luyện, một khi linh hồn rời khỏi thân thể sẽ biến thành đần độn, chính là đạo lý như vậy.



Nói đến đây, nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vuốt vuốt sợi tóc nhíu mày. Chẳng lẽ khác thường trên người của mình, cũng là nguyên nhân này sao?



Trong nội tâm Hứa Tiên suy nghĩ, dùng não của mèo suy nghĩ, dùng tim mèo để cảm nhận, sao không bị tập tính của mèo ảnh hưởng đây? Đành phải an ủi.



- Yên tâm đi, Thường Hi cô nương, nhất định sẽ giúp ngươi tìm thân thể trở lại.



Bạch Tố Trinh lại nói:



- Quan nhân, không thể nói như vậy!



Thần sắc có chút phức tạp nói:



- Thường Hi cô nương, bị người nọ lấy thân thể đi, chỉ sợ... Chỉ sợ rất khó trả lại, ngươi phải có loại chuẩn bị này.



Hứa Tiên kinh ngạc nói:
Hứa Tiên thầm nghĩ: toàn bộ thời gian đã bị lãng phí! Nếu như không có chuyện đó, thì có thể duy trì một giờ cũng không chừng.



...



Thời gian nhu hòa như một cơn gió mát, mùi hoa nở, thổi cành non lay động theo gió.



Kỳ thật thực sự không phải là bất tri bất giác, mà thời gian chính là như vậy, lần lượt nghĩ đến, nếu như lúc trước tốt như thế này. Chỉ tiếc nếu không có như vậy, chỉ có lúc trước, không cách nào trải qua, cũng khó đạt tới hoàn mỹ.



Ngoài cửa sổ có mưa dầm không dứt, Bạch Tố Trinh ngồi dựa vào cửa sổ, cúi đầu chăm chú thêu thùa.



Một đám tóc xanh từ trên đầu nàng bay lên, cây kim lại đâm vài vải. Mũi kim đã đâm vào ngón tay của nàng, một hạt huyết châu tinh tế hiện ra, ngưng trên cây kim, trong nháy mắt đã vết thương đã khôi phục, biến mất không thấy gì nữa, nhưng trên đầu kim vẫn còn mang theo một giọt máu tươi.



Nàng nhíu mày, giống như đau đớn không hiểu, khóe miệng lại xuất ra nụ cười ôn nhu yếu ớt, lại tiếp tục thêu, làm những động tác lặp đi lặp lại.



Thêu thùa đã hoàn thành non nửa, cũng không phải uyên ương hay hồ điệp tranh hoa điểu sơn thủy, mà là một trang sức phong cách cổ xưa, dùng phương thức vô cùng phức tạp quấn vào nhau.



Lúc này nàng không ngẩn đầu lên, nói:



- Thanh nhi, sao ngươi không chịu đi gặp hắn?



Tiểu Thanh theo cột trụ hành lang sau đi ra, oán hận nói:



- Nói không thấy tựu không thấy. Loại này nói không giữ lời gia hỏa!



Chú ý tới động tác của Bạch Tố Trinh, kinh ngạc nói:



- Tỷ tỷ, ngươi đang làm cái gì?



Bạch Tố Trinh cười giải thích nói: xem tại TruyenFull.vn



- Đây là pháp thuật Vu Sơn Phái, quan nhân sắp độ kiếp, cho nên cần chuẩn bị không ít, nhưng chúng ta lại không có pháp bảo gì để dùng, ta nghĩ kỹ, cũng chỉ có những thứ này mới giúp được hắn, ân, nhất định phải giúp hắn mới được.



Trên mặt có vài phần tự hào.



Tiểu Thanh hỏi:



- Đây là cái gì?



- Thiên thiên tâm kết, dùng để hộ thân.



Tiểu Thanh nhíu mày, nói:



- Ngươi vì hắn làm ra thứ đồ vật này sao? Đây là thứ rất hao phí đạo hạnh a.



Cho dù khó hiểu môn đạo trong đó, cũng có thể cảm giác được.



- Không có gì, ngươi đừng có nói cho hắn biết!



Tiểu Thanh ngồi trên khung cửa sổ, nói:



- Ta thấy cũng không gặp hắn, thì làm sao nói cho hắn biết.



Thần sắc Bạch Tố Trinh quá mức bình thường, làm cho Tiểu Thanh càng chú ý tới tư cách của nàng.



Lúc này, một đạo kim quang xuyên qua tầng mây, hạ xuống phủ.



Tiểu Thanh nói:



- Lúc này hắn lại đi tới kinh thành, thiên kiếp sắp tới, tỷ tỷ lại hao tổn tâm trí với hắn, hắn vẫn không quên...



- Thanh nhi, đừng có lại nói.