Hứa Tiên Chí
Chương 401 : Chúng Ta
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Tiếng bước chân vội vàng truyền tới, Tiểu Thanh vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ, nói:
- Hắn đến, tỷ tỷ, ta đi trước!
Tiểu Thanh vội vàng rời đi, Bạch Tố Trinh nhíu mày vuốt ngực, nhìn lên bầu trời đầy lo lắng, mưa bụi như sương mù triền miên phiêu đãng.
Không khỏi nhớ tới vài ngày trước đó, nàng thấy hắn đang buồn rầu viết một phong thư trên bàn sách, đợi nàng đi đến trước mặt bưng một chén trà, hắn lại vội vàng thu lá thư lại. Lúc ấy nàng chỉ cười cười, cũng không thèm để ý, nhưng khi quay đầu đi, trong nội tâm nàng đã có một tia ảm đạm.
Tóc xanh như thác nước, theo gió nhảy múa.
Liền có ngàn vạn khúc mắc, ngưng tại trái tim, hắn làm sao biết được chứ?
Khi tiến bước chân của Hứa Tiên đi tới trước cửa, nàng mới phục hồi tinh thần lại, mang tương "thiên thiên tâm kết" giấu đi, quay lại thấy Hứa Tiên vui mừng cầm theo một lá thư, bước nhanh đi tới.
Nàng liền lộ ra nụ cười ôn nhu thường ngày, không, so với ngày thường còn ôn nhu hơn nhiều, nói khẽ:
- Quan nhân, vội vội vàng vàng làm gì, là Phan cô nương gởi thư sao?
Hứa Tiên lắc đầu, đem thưa giao cho Bạch Tố Trinh, ngồi trên bệ cửa sổ.
- Ta có thể xem sao?
Bạch Tố Trinh tiếp nhận lá thư.
- Đương nhiên!
Bạch Tố Trinh mới cúi đầu xem duyệt.
- Đồ nhi Hứa Tiên, thấy chữ như gặp mặt...
Bạch Tố Trinh kinh ngạc quên Hứa Tiên liếc,
- Là Thái Âm chân nhân?"
Cảm thụ được hô hấp của nhau, Hứa Tiên lại cúi đầu xuống, bờ môi trơn bóng của nàng gần trong gang tấc, bọn họ đã thân mật với nhau không biết bao nhiêu lần, bỗng nhiên tâm thần bị yêu thuơng chiếm cứ.
- Ân... Cho chúng ta!
Bạch Tố Trinh nói khẽ, cảm giác được suy nghĩ của hắn, trên mặt lại xuất hiện rạng mây đỏ, càng xinh đẹp động lòng người, âm thanh cũng có chút khô khốc, trong tâm hồn tinh khiết của nàng xuất hiện rung động, khi hắn tiến lên, thân thể nàng không khỏi hơi nghiêng về phía trước, cố nén ngượng ngùng trong nội tâm, rốt cục quyết định không hề trốn tránh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
- Nhưng mà, rốt cuộc cần phải đợi bao lâu đây?
Những lời này làm Bạch Tố Trinh giật mình tỉh lại, mở hai mắt ra, phát hiện Hứa Tiên đã không tiến tới nữa, chuyển sang chủ đề khác.
Sắc mặt Bạch Tố Trinh càng thêm đỏ ửng, xấu hổ liếc nhìn hắn. Vào đúng lúc nàng tước vũ khí đầu hàng không chống cự, thì những quyết tâm đó của nàng uổng phí sao? Trong nội tâm xuất hiện một tia tiếc nuối, nếu như sớm quyết định thì thật tốt.
Hứa Tiên tươi sáng nói:
- Nương tử, ta cảm thấy ngươi hiện giờ đang phập phồng không yên, hơn nữa tiếp tục như vậy ta cũng biến thành phập phồng không yên đấy.
Bạch Tố Trinh đè xao động trong nội tâm xuống, khôi phục dáng vẻ đoan trang thường ngày, nói: xem tại TruyenFull.vn
- Quan nhân an tâm chớ vội, sẽ không bao lâu đâu.
Hứa Tiên nói:
- Nếu như bởi vì trời mưa, kỳ thật Trường An càng thích hợp hơn một chút, nhưng ở đó có con hồ ly quấy nhiễu, cuối cùng có thể thanh thản ổn định...
"Rầm rầm rầm" ba tiếng gõ cửa đánh phá ngang lời của hắn nói, ngay sau đó Hứa Tiên nghe được âm thanh mềm mại đáng yêu.
- Có người ở nhà không?
- Không phải chứ?
Nghe lời nói rất lễ phép, nàng không khách khí gõ cửa Hứa Tiên, mở cửa nhỏ ra xem. Dù người tới nói lời khách khí, cũng không làm cho hai người buông lỏng cảnh giác.