Hứa Tiên Chí

Chương 453 : Tiết Bích

Ngày đăng: 11:42 18/04/20


Không son phấn, vẫn bộ dáng như trước kia. Chỉ có hào quang bảy màu xứng với phong độ của nàng bây giờ.



Một đạo hào quang bảy màu đánh tan cuồng phong và sóng gió đang đánh úp tới hai ngư dân kia, làm cho Tiểu Thanh dùng tay che mắt lại, cảm thấy có chút không thể tới gần, nói:



- Đó... Đó là cái gì?



Hứa Tiên nói:



- Bảy màu là tín ngưỡng chi quang, trong suốt là công đức thần quang. Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, công đức tạo hóa của nàng hôm nay, phong thần làm tiên. Chỉ bằng công đức này có thể khiến cho thần phật tránh lui, vạn tà bất xâm.



Ngư Nhi đạp phá sóng biển, hào quang sau lưng của nàng hóa thành cánh tay bắt lấy hai ngư dân mang vào trong bờ, phụ tử ngư dân dập đầu tạ ơn rối rít, tỏ vẻ về tới nhà nhất định sẽ thờ phụng tế tự. Lờ mờ có thể nhìn thấy thân ảnh nữ tử trong hào quang bảy màu, dường như mỉm cười với bọn họ, nhưng không nói một lời, không khỏi thầm than: quả nhiên là thiên phi thần nữ, trong nội tâm sùng kính càng tăng thêm vài phần.



Nhưng Hứa Tiên nhận ra, vẻ mặt của Ngư Nhi đang co quắp, bị người ta nói lời cảm tạ muốn trả lời, nhưng lại nghĩ tới cái gì đó, muốn nói lại thôi. Ngón tay đang xoắn xuýt ở sau lưng nàng, thở dài trùng trùng điệp điệp, sau đó bay vào trong biển.



Hứa Tiên vội vàng vượt theo, kêu:



- Ngư Nhi.



Ngư Nhi giật mình quay đầu lại. Thấy rõ người tới, kinh hỉ nói:



- Hứa Tiên!



Tiến lên giữ chặt tay của Hứa Tiên, nói:



- Sao ngươi tới đây? Ngươi lâu quá không tới, làm hại ta chờ đợi trong thất vọng a.



Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, Hứa Tiên gãi đầu, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, giống như đang bị phát hiện khoản nợ phong lưu vậy.



- Ta luôn bị công việc quấn thân, không thể tới thăm nguoi, thật sự xin lỗi.



Ngư Nhi cười tủm tỉm vẫy tay, nói:



- Không có sao, không có sao, đi thôi, chúng ta trở về.



Giữ chặt tay Hứa Tiên bay về một hướng, lặng lẽ nghiêng mắt nhìn Tiểu Thanh, cũng không đáp lời. Thực sự không phải là có tâm tư gì đó, bởi vì nàng không hiểu đối nhân xử thế cho nên không nói cái gì.



Trên đường Hứa Tiên hỏi:



- Vừa rồi tại sao ngươi không trả lời hai ngư dân kia?



Vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt Ngư Nhi hiện ra một tia sầu khổ, nói:



- A Tử a Bích đã thông báo, không thể nói chuyện.



Hứa Tiên biểu lộ cổ quái, nói:




- Ta là Huyền Vũ Thất Tinh Bộ nhị thập bát tinh túc, là nữ tử trong hai mươi tám tinh túc, người không gia nhập Dao Trì Tiên Cung cũng không nhiều.



Trong lời nói mang theo một tia khinh miệt.



- Đã như vầy, ta đây nói thẳng, thỉnh ngươi sau này không nên tới gặp Lâm Mặc, thánh mẫu nàng cũng không thích người trong nội cung thân cận với nam nhân, nàng tương lai thành tựu tuyệt đối không phải ngươi có thể tưởng tượng. Nếu như cho rằng thi chút ân tình, có thể đạt được báo đáp, ta khuyên ngươi nên bỏ đi cái suy nghĩ này trong đầu là tốt nhất, chuyện này là tốt cho ngươi và cả Lâm Mặc.



Hoàn toàn là bộ dáng cự tuyệt người ngàn dặm.



- À?



Ngư Nhi cảm thấy hai mắt của mình mờ mịt, cảm giác hào khí có chút cổ quái.



Tiểu Thanh mạnh mẽ đứng dậy, nói:



- Ngươi nói đủ chưa vậy?



Với tính tình của nàng, nhịn tới bây giờ đã là cực hạn, mạnh mẽ đánh ra một chưởng, lại bị một hào quang ngăn cản, không cách nào tiến thêm một bước.



Tiết Bích cúi đầu uống trà, nói:



- Bạch Tố Trinh ở chỗ này còn không sai biệt lắm, các ngươi còn kém xa lắm đấy!



Tiểu Thanh càng nổi giận, lại bị Hứa Tiên chặn ngang. Giãy dụa không được.



Hứa Tiên mỉm cười nói:



- Không trùng hợp, ta vừa vặn có một số việc muốn thỉnh Ngư Nhi hỗ trợ, hơn nữa chỉ sợ muốn nói chuyện.



Tiết Bích cũng mỉm cười nói:



- Ngươi mơ tưởng.



Ngư Nhi hiểu được, cuống quít ngăn cản.



Hứa Tiên nhìn Ngư Nhi nói:



- Yên tâm đi, ta sẽ không đả thương nàng.



Tiết Bích cười lạnh nói:



- Vậy đến thử xem!



Đi thẳng ra ngoài cửa.