Hứa Tiên Chí
Chương 479 : Khai Quang (2)
Ngày đăng: 11:43 18/04/20
Tiểu Thanh cảm nhận được tư vị chưa từng có trước tới nay, giống như đi trên dây thép căng cứng đang rung rung, chỉ cần hơi chút lay động, sẽ rớt xuống vực sâu vô tận, hoặc là bay lên thiên đường. Nhịn không được dán bộ ngực của mình vào ngực của Hứa Tiên, bờ mông nhẹ nhàng đong đưa, động tác đột nhiên cứng đờ.
Hứa Tiên càng không do dự, nộ long nhảy lên, một lần vượt qua cản trở.
Đột nhiên Tiểu Thanh mở to đôi mắt của mình, cau chặt lông mày, ôm chặc lấy Hứa Tiên. Dây thép như đứt đoạn, trời đất quay cuồng, trong lúc giật mình hiểu rõ, chính mình đã là nữ nhân của hắn.
Tiếng sóng cuồn cuộn không dứt, cảnh ban đêm bao la mờ mịt.
Vài giọt máu đỏ tươi thanh tịnh chảy lên bờ cát trắng, mùi thơm lạ lùng tràn ngập cả động quật.
Một cổ linh lực không ngừng lưu chuyển qua lại giữa hai thân thể, thần hồn của hai người cộng minh trong chớp mắt.
Hứa Tiên sợ nàng không thể chịu đựng, tạm thời hành quân lặng lẽ, nhưng thể chất của Tiểu Thanh vượt qua thường nhân, đau đớn một lúc rồi tiêu tan, lửa tình dần dần thiêu đốt, tư vị trong đó thật sự quá mê người, mở miệng nói:
- Ngươi cứ nhúc nhích đi.
Lời vừa nói ra, Hứa Tiên không nhịn được nữa, chỉ huy tiến nhanh.
Khí lực của Tiểu Thanh tuy không bằng Bạch Tố Trinh, nhưng cũng không sợ hắn, nhưng bởi vì thể chất của nàng quá mức mẫn cảm, không chống lại được tư vị này. Cho nên một đường tan tác, dục tiên dục tửu.
Một đêm mưa gió nổi lên, điên long đảo phượng trong đó, nan dữ ngoại nhân không biết được.
Sóng lớn sinh vân diệt, hào quang thắp sáng phía chân trời.
Thải vân đã biến thành giường lớn, Hứa Tiên vẫn còn đang ngủ say.
Một bàn chân ngọc đẹp tuyệt trần đạp lên mặt của hắn, nói:
- Này, tỉnh, trời sáng rồi.
Tiểu Thanh bọc lấy gấm hoa, dung quang tỏ sáng, thân thể thành thục, đêm qua quá mỏi mệt, nhưng ngủ một đêm, giống như khôi phục hoàn toàn.
Hứa Tiên đã yên lặng tự định giá, hắn và nàng có thay đổi gì sao? Đại khái mình không có cải biến gì, bởi vì hắn đã quyết ý muốn thu nàng từ lâu rồi.
Mà nàng, trừ những khi hờn dỗi, nàng không có miễn cưỡng, không chịu thua. Luôn miệng gọi hắn là "Hứa Tiên Hứa Tiên", thậm chí là "Này".
Nhưng có khi ôm của của hắn, dùng biểu lộ vô cùng chăm chú, giọng điệu phi thường đặc biệt, nhẹ giọng gọi một tiếng "Hứa Tiên". Giống như động vào nhân tâm của hắn, làm cho hắn nhớ lại, nhớ tới lúc nàng nói "Ưa thích, rất ưa thích!"
Tiểu Thanh chưa bao giờ hỏi qua suy nghĩ của hắn, hắn cũng môn tự vấn lòng mình, hắn chỉ biết, lúc nàng bình yên thiếp đi trong ngực của mình, tâm tư của hắn vô cùng yên lặng.
Mấy ngày sau, Tiết Bích, Yến Tử, Ngư Nhi đi tới phiến hải vực này, chỉ thấy đáy biển tĩnh mịch phát ra hào quang chói mắt, xuyên thấu qua mặt biển, xông thẳng lên trời.
Tiên Cung dưới đáy biển, rốt cục đã khai quang.
Nhưng trong lúc này, đột nhiên mây đen trên bầu trời cuồn cuộn, trong nháy mắt đã tới gần chỗ này, đi theo có vô số tinh quái từ bốn phương tám hướng tới đây, cầm đầu chính là Đông Hải Long Vương Ngao Nghiễm.
Tiết Bích quát lớn:
- Ngao Nghiễm, chẳng lẽ ngươi muốn là địch với Dao Trì Tiên Cung ta sao?
Ngao Nghiễm nói:
- Tiên Cung chính là động phủ của tiền nhân lưu lại. Vốn là vật vô chủ, người có duyên thì đạt được, cho dù là Dao Trì thánh mẫu ơ đây, cũng nói không được chữ "Không".
Ra lệnh một tiếng, mây đen cuồn cuộn, phô thiên cái địa vọt tới.
Hứa Tiên ném một giọt Hoàng Lương Nhưỡng vào trong miệng, đưa cho Tiểu Thanh một giọt, nói:
- Các ngươi đi trước khống chế đầu mối của Tiên Cung đi!
Hai tay kết ấn triệu hồi Đại Nhật Hỏa Long, gầm thét nhảy múa cuồng loạn trên biển, đến mức, mây đen nhao nhao hòa tan tán loạn, không ít tinh quái bị đốt thành tro bụi.