Hứa Tiên Chí

Chương 586 : Nguyên Địa

Ngày đăng: 11:44 18/04/20


Chân trần bước vào trong nước bùn, bàn chân lún thật sâu vào bên trong. Cảm giác ẩm ướt trắng mịn kia khiến hắn cảm thấy cực kỳ an tâm. Giống như là một gốc cây lúa cắm thật sâu vào trong đất, lại khôi phục sinh cơ lần nữa.



- Trả lại cho ta trả lại cho ta!



Một thanh âm bao hàm chấp niệm và phẫn nộ bỗng nhiên vang lên ở bên tai hắn, khiến hắn giật mình một cái. Nhưng khi hắn tinh tế nghe lại chỉ có tiếng gió thổi mà thôi.



Thanh âm kia không giống như là từ xung quanh, mà như là từ dưới lòng đất truyền ra vậy. Hắn cúi đầu nhìn dưới chân, ảnh ngược trên gợn nước vừa mới trời quang mây tạnh, chợt có một đường hắc ảnh lướt qua. Hắn vội vã ngẩng đầu lên, nguyên lai là một đám chim nhạn từ phương nam bay đến, xếp thành nhạn trận bay qua bầu trời.



Hắn lắc đầu chỉ là ảo giác mà thôi.



Hứa Tiên về đến trong nhà, đem Ngao Ly khuôn mặt nhỏ nhắn đang cau có giao cho Vân Yên chăm sóc, còn mình tự đi Tiền Đường bái phỏng tỷ tỷ và tỷ phu.



Vừa mới đi ra ngoài cửa được vài bước, quay đầu lại đã thấy lệ ảnh phía sau cách đó không xa nói:



- Cùng nhau đi chứ!



Vì vậy tiểu Thanh giả bộ không nguyện ý, đuổi theo nói:



- Xem như đại tỷ tỷ bồi cùng ngươi, chớ nói ta không có chiếu cố ngươi.



- Vậy tiểu sinh xin đa tạ Thanh cô nương.



Hứa Tiên chắp tay thật sâu:



- Tiểu sinh lại có một chuyện khác muốn nhờ, chẳng biết có được hay không?



- Nói đi!



- Tiểu sinh một mình khó ngủ, tối nay có thể mời Thanh cô nương làm bạn hay không?



Chỉ một thoáng ửng hổng trên gương mặt tiểu Thanh, trong lòng bộ phận nào đó đã có một tia rục rịch. Như là con rắn trong giấc ngủ đông tỉnh giấc lại, nàng không khỏi nghĩ đến hắn từng ở trên giường nói qua trêu đùa. Bất quá nàng cũng không xấu hổ giống như nữ tử tầm thường, mà hỏi ngược lại:



- Có chỗ tốt nào hay không?



Thổ khí như lan, có vẻ mị hoặc và xinh đẹp mà chính bản thân nàng cũng không có phát hiện ra, vẻ thanh lệ như lá thu nhiễm hồng.
- Hán văn, bát canh này của ngươi thật là kình đạo lớn, sao giống như rượu vậy, đầu ta cũng có chút choáng váng.



Tiểu Thanh che miệng cười:



- Ngồi xuống sẽ hết choáng váng thôi. Chúng ta đi trước!



Về đến nhà đã đến lúc lên đèn.



Trên quan ngư đình, mọi người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn đá.



Hứa Tiên từ trong ngọc bài lấy ra ba viên Kim Đan. Ở dưới màn đêm trán phóng ra quang hoa đẹp mắt, thấy long hổ chi khí thấy ẩn hiện kết giao trong đó.



Tiểu Thiến tán thán nói:



- Đây là Long Hổ Kim Đan, quả nhiên không tầm thường.



Ngẩng đầu nhìn tiểu Thanh, Ngao Ly cùng chính mình như nhau, nhãn thần đều bị Kim Đan hấp dẫn. Mà ngay cả Thường Hi và Úc Lôi một miêu một hổ đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào nó. Con ngươi đều hơi co rụt lại, lóe ra lục sắc quang mang.



Hứa Tiên bĩu môi, cười nói:



- Phân chia.



Tiểu Thanh, tiểu Thiến và Ngao Ly đã vươn tay ra, đều cầm lấy một viên Kim Đan, cũng không vội mà nuốt vào bụng, mà là tinh tể thưởng thức một phen.



Thân thể Úc Lôi ngồi xổm ở ngoài đình, đang đem đầu Đại Hổ tiến đến, Hứa Tiên sờ sờ đầu hổ của nàng:



- Úc Lôi tu hành còn thấp, ta sẽ tự mình giúp nàng tiêu hóa Kim Đan, về phần Thường Hi cô nương...



Úc Lôi ngao ô một tiếng, thuận theo gật gật đầu.



- Ta meo meo cần.



Thường Hi vội vã xòe ra móng vuốt, nàng mặc dù không phải người trong tu hành, nhưng mấy ngày nay ở lại Hứa phủ, cũng nghe được không ít tin tức, biết rằng Kim Đan này trân quý. Chính mình cùng hắn không thân chẳng quen, đã được ân tình của hắn, sao không biết xấu hổ lại muốn Kim Đan này.