Hứa Tiên Chí

Chương 665 : Phu Nhân

Ngày đăng: 11:45 18/04/20


Huyện thừa đi xuống công đường, chậm rãi hành lễ:



- Hứa đại nhân, bọn họ chưa từng nghe được, nhất định là nghe lầm rồi!



Đưa tây vẫy một cái:



- Mời ngài thượng tọa!



Hứa Tiên nhìn hắn một cái thật sâu, Huyện thừa này còn không có cao tới vai mình đang ngang nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong thần tình toàn bộ đều không đổi sắc, hắn liền thượng đường ngồi xuống, Bạch Tố Trinh và Vân Yên không muốn chịu chúng nhân nhòm ngó, liền đi vào hậu đường.



Hứa Tiên nói:



- Chủ bộ ở đâu?



Huyện thừa lưu luyến không rời nhìn bóng hình xinh đẹp đang biến mất kia, chậm rãi đáp:



- Hạ quan kiêm nhiệm chủ bộ!



Hứa Tiên nói:



- Vậy công Tào ở đâu?



Huyện thừa nói:



- Cái đó hạ quan liền không biết. Ngài một đường cưỡi ngựa mệt mỏi, sao không nghỉ ngơi trước. Ở trong huyện nha này đã vì người quét tước sạch sẽ, bất quá nghèo khó sơ sài, sợ rằng ngài nên vì bản thân nghĩ chút biện pháp. Hạ quan còn có chút việc, trước hết cáo từ. Ngươi lại nhớ kỹ, tại hạ họ Phùng!



Càng mặc kệ Hứa Tiên làm sao, phất tay áo rời đi. Mắc nhìn Bao Giáo Đầu kia một cái, Bao Giáo Đầu vội vã đuổi theo, hai người chưa tới trước cửa, bách tính đã như chim thú chạy tán loạn.



Hứa Tiên để bọn nha dịch đều lui xuống đi, trong huyện nha to lớn lại yên tĩnh xuống. Chỉ còn lại có Hứa Tiên ngồi ở trên công đường.



Vân Yên từ hậu đường đi ra:



- Phu quân, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?



- Ta là nghĩ, ở nơi này, thân là Huyện lệnh đều bị đè nén như vậy, huống chi bách tính tầm thường đây?



Hứa Tiên đứng dậy:
- Vậy cũng được, nói vậy trong huyện nha còn chưa từng khai hỏa đấy! Chỉ là đại ca, bên cạnh hắn có hai nữ tử, thực sự, thực sự là...!



Phùng Huyện thừa chà xát tay cười lấy lòng, vẻ mặt dâm tục.



- Hai nữ tử mà thôi, ngươi chưa thấy qua nữ nhân sao?



- Đương nhiên là đã gặp qua, nhưng chưa thấy qua nữ nhân xinh đẹp như vậy!



- So với Tri Phủ phu nhân kia thì thế nào?



- Còn muốn hơn xa, trong đó một hồng y nữ tử diễm quang bắn ra bốn phía khiến người không thể nhìn thẳng. Mà một bạch y nữ tử khác, tả chỉ liếc mắt nhìn một cái liền không dám nhìn nữa.



Phùng Chi Hồng cũng có chút hiếu kỳ, có thể để đệ đệ sắc đảm bao thiên này nói không thể nhìn thẳng, không dám nhìn nữa, đó thật đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ:



- A, giai nhân như vậy đúng là muốn gặp một lần. Bất quá hắn làm quan ở dưới tay ta, sau này tất có cơ hội!



Phùng Huyện thừa cười:



- Đại ca, tức phụ của Tri Phủ kia thế nào rồi? Đại ca có từng ra tay?



- Còn không có.



- Hừ, nàng một thê tử của phạm quan thất thế, còn coi mình vẫn là Tri Phủ phu nhân sao? Trần Luân kia chọc giận Lương Vương Gia, lại không hợp với Phan vương gia, cuộc đời này đã định trước không thể xoay người. Đại ca cùng nàng khách khí cái gì, trực tiếp dùng sức mạnh là được. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn



Phùng Chi Hồng mỉm cười nói:



- Đó là trinh tiết liệt phụ, dùng sức mạnh sẽ đem nàng bức tử. Hơn nữa trà này cần phải tinh tế phẩm mới có vị đạo. Uống như trâu chỉ được sung sướng nhất thời, ngược lại mất đi thú vị. Nếu là ngay cả chút thú vị ấy cũng không có, năm tháng trong núi này không ngại quá mức tịch mịch sao? Ta có là kiên trì, chờ một ngày nào đó nàng sẽ tự tiến tới cửa.



Phùng Huyện thừa cười nói:



- Đúng vậy, hai hài tử của nàng còn đang ở trong tay chúng ta, còn sợ nàng không cúi đầu sao?



- Ngươi a, chính là quá tục, bất nhã, bất nhã! Đọc sách vẫn là quá ít, cuộc đời này cũng chỉ làm được một Huyện thừa mà thôi.



Phùng Huyện thừa cười bồi xác nhận.