Hứa Tiên Chí

Chương 666 : Phu Nhân (2)

Ngày đăng: 11:45 18/04/20


Hậu viện trong một tòa lầu các trên bàn bày biện sơn trân mỹ vị, bên cạnh một phụ nhân mỹ mạo ôm hai hài tử chỉ là yên lặng rơi lệ. Nếu là Hứa Tiên ở đây, tất nhiên có thể liếc mắt nhận ra, đây là phu nhân của Tô Châu Tri Phủ Trần Luân năm xưa.



Một bên nha hoàn khuyên nhủ:



- Phu nhân, người ăn một ít đi, chính là hai hài tử vẫn còn phải sống sót a!



Phùng Chi Hồng đẩy cửa tiến đến:



- Phu nhân đây là vì sao a. Lẽ nào chê thức ăn không hợp khẩu vị sao?



Nhãn thần ở trên người Trần phu nhân quan sát một vòng, ngọc thể lả lướt dưới tơ lụa kia khiến tim hắn đập thình thịch từng hồi, hận không thể lập tức đem nàng ấn lên trên giường, rồi lại kiềm chế tâm thần muốn chính là loại cảm giác "Cầu còn không được" này.



Nha hoàn biết điều lui ra.



Trần phu nhân trợn mắt nhìn:



- Ngươi tặc nhân này, mau mau thả ta đi ra ngoài!



- Phu nhân cớ gì nói lời ấy. Ta là đang cứu ngươi a! Nếu là ở trong mỏ đá dơ bẩn kia, không nói đến tổn hại phu nhân xinh đẹp, hai hài tử cũng khó mà sống nổi. Chuyện này ngay cả Trần huynh hẳn cũng đồng ý.



- Ngươi nếu thực có lòng tốt như vậy, vì sao không cứu lão gia nhà ta!



- Trần Luân hắn phạm quốc pháp, tại hạ cũng thật sự là không thể bao che a. Bất quá đã bảo người đổi cho hắn một công việc thoải mái. Ta cùng Trần đại nhân hắn một hồi tương giao, lẽ nào sẽ hắn sao? Đây không phải, hắn còn nhờ ta mang một phong thư cho ngươi.



Phùng Chi Hồng từ trong tay áo móc ra một phong thư.



Trần phu nhân nửa ngờ nửa tin tiếp nhận phong thư, mở ra vừa nhìn:



- Điều đó không có khả năng!



Giấy trắng trong tay nàng rơi xuống đất, trong đó viết hai chữ "Hưu thư". Trong thư Trần Luân chỉ tự trách mình không nghe nàng khuyên nhủ, không sớm từ quan, mới rơi xuống tới một bước này, cùng liên lụy tới nàng, chỉ khuyên nàng tìm một phu quân khác, đừng nhớ tới hắn nữa.



Phùng Chi Hồng nhặt lên "Hưu thư" vừa nhìn một cái, liền hiện ra thần sắc thập phần kinh ngạc:
- Quan nhân không cần sốt ruột, Trần phu nhân hiện nay vẫn chưa nguy hiểm, mà thiệp mời của Phùng phủ đã đang trên đường tới. Đến lúc đó lại cứu cũng không muộn.



Hứa Tiên nói:



- Như vậy cũng tốt, tối nay ta liền hướng hắn đòi người. Nếu là hắn không đáp ứng, vậy cũng bất chấp quá nhiều.



Ở trong huyện nha nói chuyện một hồi, xung quanh quả nhiên thu thập sạch sẽ lưu loát, bố trí cũng rất là lịch sự tao nhã. Nhưng không chỉ không có trà gạo dầu lửa, ngay cả chăn cũng không có một cái. Quả thực khiến cho người ta không có cách nào vào ở được. Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, chính là muốn đi trên đường mua cũng mua không được, thật đúng là một đòn ra oai phủ đầu a. Chính là một Huyện thừa, sao lại có lá gan lớn như vậy?



Vân Yên nói:



- Như vậy vừa vặn, phu quân, mau đem đồ vật lấy ra, để chúng ta hảo hảo bố trí một chút đi sao!



Hứa Tiên liền từ trong ngọc bài lấy ra rất nhiều thực vật còn có dụng cụ sinh hoạt. Đây vẫn là Vân Yên sợ ăn không quen ẩm thực ở đây, dùng không quen dụng cụ ở đây, mua rất nhiều thứ đồ lung tung, tất cả đều nhét vào trong. Hiện tại quả nhiên phải dùng đến.



Ba người bận rộn, đem nơi này bố trí thỏa đáng Vân Yên quay về phía căn phòng trang trí đổi mới, thở phào một hơi:



- Đây cũng là nhà của chúng ta!



Bạch Tố Trinh lại cười nói:



- Đợi được dàn xếp xong xuôi, để Thanh Loan, tiểu Thanh bọn họ đều đến ở. Vả lại ở đâu tu luyện cũng không có gì khác nhau, Thủy Hệ của Ngao Ly hẳn là cũng có thể kéo dài đến nơi này. Bất quá hình như có chút hơi nhỏ.



Vân Yên trêu ghẹo nói:



- Phu quân, chúng ta theo ngươi, phòng ở càng ở càng nhỏ. Ngươi nói như vậy phải làm sao bây giờ?



Trên đời này đại trạch có thể so với Cừu vương phủ lại không có bao nhiêu tòa.



Hứa Tiên nói:



- Được được, không nên cấp bách, chờ ta tu thành Thiên Tiên mở ra một phương Tiểu Thế Giới cho các ngươi đến ở, so với hoàng cung còn lớn hơn cả chục lần!