Hứa Tiên Chí
Chương 671 : Sư Hống
Ngày đăng: 11:45 18/04/20
- Đại...công tử tuy rằng bị biếm trích đến đây. Trong lòng có thể đối với triều đình có oán, nhưng dù sao thân là quan phụ mẫu, can hệ bách tính một phương, không nên khinh mạn đối đãi. Phùng Chi Hồng kia làm hại một phương, càng trăm triệu lần không thể cùng hắn thông đồng làm bậy, bôi nhọ thanh danh của công tử.
- Nếu là không muốn thông đồng làm bậy, mà muốn cứu thoát bách tính nơi đây, sợ là cần phải cùng Phùng Chi Hồng đối địch rồi.
Hứa Tiên không nghĩ tới nàng sẽ nói ra một phen lời nói như vậy, đã vì chính mình suy nghĩ, cũng là hiện ra tính khí chính trực, không khỏi có chút cảm phục.
- Vậy cũng trăm triệu lần không thể được, Phùng Chi Hồng ở đây thế lực cực lớn, công tử nếu là cứng rắn muốn cùng hắn đối địch, sợ là sẽ có nguy hiểm tính mệnh. Theo thiếp thân thấy, vẫn là sớm ngày từ quan hồi hương, rời khỏi vùng đất man di này mới phải.
Trần phu nhân bỗng nhiên nghĩ đến, năm xưa nàng không phải là đã muốn khuyên Trần Luân sao? Không nên cùng Lương Vương gia thông đồng làm bậy, không nên tham luyến quan chức.
Hứa Tiên nói:
- Nhưng ta nếu là rời khỏi, phu nhân và Trần đại nhân lại nên làm thế nào bây giờ?
Trần phu nhân ngẩn ra, hiển nhiên là không nghĩ tới chuyện này. Bọn họ là thân mang trọng tội, không thể rời khỏi Lĩnh Nam. Nhưng Hứa Tiên vừa đi, sẽ lại rơi vào trong ma chưởng của Phùng Chi Hồng. Nhưng thần tình nàng lại trở nên kiên nghị. Mặc dù là trước đó nghĩ đến, cũng không nguyện vì cuộc sống của riêng mình, che giấu những lời này, nhân tiện nói:
- Chỉ cầu công tử mang theo hai hài tử của ta trở lại Giang Nam, đại ân đại đức chỉ có kiếp sau lại báo đáp.
- Lời vàng ngọc của phu nhân, Hứa Tiên thụ giáo, nhưng hài tử có thể nào không có mẫu thân ư?
Hứa Tiên cảm thấy tâm tình thư sướng hơn nhiều, trên đời cố nhiên đa phần là hạng người nham hiểm, hạ lưu, nhưng người thiện lương quả cảm cũng không có mất đi.
- Thế nhưng...
- Phu nhân không cần lo lắng, mọi việc nơi đây, ta tự có biện pháp đối phó, hôm nay chỉ vì Trần đại nhân còn không có đón trở về, tránh cho bị bọn chúng làm hại, mới tạm cho bọn chúng chút thời gian, tương lai nhất định phải để cho bọn họ biết cái gì gọi là báo ứng xác đáng.
Trương Đức An lòng còn oán độc, đến trước mắt hắn, tất đã nói Trần phu nhân ở trong Phùng phủ được sủng ái ra sao, hai huynh đệ Phùng gia mưa móc cùng tưới, lại là càng nhiều ô ngôn uế ngữ. Sau đó mặc dù phải phụng mệnh đưa hắn mang trở về, Phùng gia huynh đệ đem Trần phu nhân đùa bỡn phát chán mới tặng cho Hứa Tiên, ngươi có thể may mắn giữ được mạng sống, là nhờ có phu nhân nhà ngươi phụng dưỡng tốt.
Trần Luân lúc đầu không tin, nhưng nghe nhiều, lại nghĩ đến nàng một thiếu nữ tử thân hãm hang hùm ổ rắn, làm sao tránh khỏi được, nên cũng dần tin tưởng. Trong lòng tật hỏa như cuồng, đêm không thể ngủ.
Trần phu nhân hết đường chối cãi. Chỉ nói chắc chắn chưa từng chịu nhục, lại có người phương nào chịu tin, nhất thời sắc trời trước mắt biến thành màu đen.
Trần Luân lại đổi thành dáng tươi cười, hướng phía Hứa Tiên cầu chút chuyện vặt.
Hứa Tiên và Vân Yên đều là trợn mắt mà nhìn, không nghĩ tới tràng cảnh phu thê đoàn tụ tốt đẹp lại nháo thành bộ dáng này.
Hứa Tiên càng là không vui nói:
- Nếu không có phu nhân thay ngươi cầu tình, ta cũng lười quản chuyện của ngươi, mạng của ngươi xem như là được nàng cứu về.
Vân Yên kéo kéo ống tay áo của hắn, thầm nghĩ: phu quân thực sự là sẽ không biết nói như vậy chẳng phải là càng thêm khiến người ta nghi ngờ hay sao!
Cũng không thể ngờ, Trần Luân chỉ là nói:
- Dạ dạ dạ. Đại nhân khoan hồng độ lượng, mới bằng lòng tha thứ tội nghiệp năm xưa của tiểu nhân. Tiểu nhân khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không dám quên đi. Nguyện ở dưới trướng đại nhân làm một tiểu lại.
Trần phu nhân không thể tin tưởng. Người cầu quan trước mắt chính là lão gia của nàng, là Tô Châu Tri Phủ Trần Luân năm xưa phong lưu nho nhã, đọc đủ thi thư.
Hứa Tiên thầm nghĩ có thể là ngoại ma quấy phá, nhìn ma đầu trên người hắn một cái, suy nghĩ biện pháp tiêu diệt nó. Ma đầu trên bản chất cùng tín ngưỡng, công đức chính là cùng một nguồn gốc. Đều là do tín niệm của con người mà sinh ra. Tính trên công đức là năng lượng chính diện, chính là ý nghĩ thuần thiện trong nhân tâm.