Hứa Tiên Chí

Chương 672 : Sư Hống (2)

Ngày đăng: 11:45 18/04/20


Ma đầu kia chính là năng lượng phản diện, chính là dục vọng chi niệm của con người. Tín ngưỡng chi lực lại đan xen giữa hai thứ đó, là sự tôn sùng của con người đối với hoàng quyền, và các vị thần.



Ma đầu rất khó bị tiêu diệt, đừng nói là đao kiếm tầm thường, chính là linh lực thậm chí kiếp lôi đều đối với nó không hề có biện pháp. Do đó nó mới có thể ở trong độ kiếp họa loạn nhân tâm. Hắc ám chi lực của Bạch Tố Trinh đúng là có thể đơn giản tiêu diệt nó, nhưng Hứa Tiên lại không muốn nàng vào loại thời gian này thôn phệ loại đồ vật kỳ quái đó.



Bất quá trong phật pháp ngược lại có một loại có thể chế phục nó. Bên kia là cảnh giới cao nhất của Đại Lôi Âm Thuật "Sư Tử Hống". Cái gọi là "Diễn pháp vô vi, do Sư Tử Hống, theo đó mà nói, giống như sấm nổ". Nghe đồn Sư Tử Hống chính là Như Lai chính thanh, đánh bại tất cả ma chướng phiền não, khiến rất nhiều tiểu trùng sợ hãi. Phiền não cũng tốt, ma chướng tiểu trùng cũng được, đều là xưng hô đối với ngoại ma.



"Cửu Tự Chân Ngôn" của Hứa Tiên chưa tu thành, Đại Lôi Âm Thuật vốn chưa tới cảnh giới này. Bỗng nhiên gặp được chuyện này, đơn giản liền thử một lần, thổ nạp phát ra tiếng:



- Hừ, còn không chịu tỉnh ngộ!



Một mảnh kim sắc quang ba, đem ma đầu kia đánh bay ra ngoài, biến mất không thấy.



Tiếng này người khác không nghe thấy, chỉ có Bạch Tố Trinh tại hậu đường có điều cảm ứng, âm thầm vui vẻ thay hắn. Hứa Tiên chậm rãi điều hoà khí tức, trong lòng cũng thấy mừng rỡ, tuy rằng Sư Tử Hống ngay cả tiểu thành cũng không tính là. Nhưng đã bị hắm tìm đến một điểm môn khiếu, đạt được điểm chí cao bí quyết này, lại tu "Cửu Tự Chân Ngôn", tất nhiên là nước chảy thành sông.



Chỉ thấy Trần Luân cả người chấn động, nhìn Trần phu nhân không nói gì mà rơi lệ. Trong lòng chợt sinh ra một trận yêu thương. Đây dù sao cũng là thê tử kết tóc của bản thân. Nàng theo chính mình lưu lạc đến tận đây, lại có thể nào trách nàng được! Không khỏi mở miệng ra nói:



- Hai hài tử đang ở nơi nào?



Sắc mặt Trần phu nhân như sương, đem hai hài tử ôm ra cùng hắn gặp lại. Trần Luân thấy hài tử không có việc gì, không khỏi khóc rống một hồi, chỉ nói mới vừa rồi là chính mình ăn nói lung tung, xin phu nhân chớ trách. Cứ như vậy, sắc mặt Trần phu nhân mới thoáng hòa hoãn hơn chút.



Hứa Tiên ban tặng cho họ ba mươi lượng bạc, để cho bọn họ ở trong thành tìm nơi ở lại, cũng khuyên nhủ nói:



- Bất quá ta có một lời, ngươi lại ghi nhớ ở trong lòng. Ngươi sau khi trở về cần phải đọc nhiều sách thánh hiền! Tâm tồn chính niệm mới có thể tránh khỏi tai họa. Bằng không, ma đầu còn có thể lại hấp dẫn đến.



Trần Luân cung kính đồng ý, rồi lại nói:



- Hứa đại nhân, mới vừa rồi còn thỉnh người lưu tâm. Tại hạ từ tri huyện làm được Tri Phủ, đối với xử lý chính vụ này coi như là rất có tâm đắc. Một sư gia vẫn còn xưng được, để báo đáp ân tình của đại nhân!



Hứa Tiên gật đầu nói:
- Ngươi rốt cục đã đi ra.



Bạch Tố Trinh ôm bụng cười:



- Bởi vì đói quá mà!



- Đói?



Hứa Tiên đương nhiên biết đây không phải ý tứ muốn ăn cơm, loại lực lượng Hắc Ám này mang đến tác dụng phụ, chính là cảm giác đói vô cùng tận:



- Cách thời gian thôn phệ Ứng Long mới chưa qua bao lâu, ngươi sức ăn quá lớn thì phải!



Bạch Tố Trinh nói:



- Nhưng vẫn là đói, quan nhân ngươi có ý kiến gì sao?



Ở dưới loại uy hiếp này, Hứa Tiên quả đoán đáp:



- Không có!



- Vậy là tốt rồi!



Trên mặt Bạch Tố Trinh bỗng nhiên lộ ra thần sắc e thẹn ôn nhu, vuốt ve tiểu phúc trơn nhẵn:



- Vì hải tử, cần dự trữ nhiều lực lượng một chút.



Hứa Tiên cười trong lòng, đây là mệnh môn của nàng sao?