Hứa Tiên Chí

Chương 702 : Binh Khởi

Ngày đăng: 11:45 18/04/20


- Mà lực lượng của mũi tên này lại dẫn dần chuyển yếu. Ta lo lắng nó vạn nhất tỉnh lại, ở trong Công Đức Ngọc Bài làm xằng làm bậy, chẳng phải là hỏng bét, vẫn là nghĩ biện pháp triệt để tiêu diệt nó là được.



Bạch Tố Trinh cân nhắc chốc lát rồi nói:



- Cũng tốt.



- Ngươi không thể giết ta!



Xà mẫu chợt mở hai tròng mắt ra.



Đem Hứa Tiên hù dọa giật mình, vội vã chắn ở trước người Trang Huệ Quân, Thanh Loan đã rút kiếm ra, lại đem Xà thần kia cũng không công kích hoặc chạy trốn, mà là nói:



- Yên tâm đi, ta đã không động đậy được.



Nguyên lai trải qua thời gian hơn nghìn năm, lực lượng trên mũi tên của Hậu Nghệ đã phi thường bạc nhược. Mới vừa rồi một kích kia của Bạch Tố Trinh chỉ là hạn chế hành động của nó, cũng không khiến nó mất đi ý thức, mà chỉ là giả chết. Nghe Hứa Tiên nói như vậy, liền cũng không lại giả bộ tiếp nữa.



Hứa Tiên thầm nghĩ nguy hiểm thật Long Hổ Kim Đan, Hoàng Lương Nhưỡng còn có rất nhiều pháp khí đều ở trong Công Đức Ngọc Bài, nếu là hơi sơ sẩy, chẳng phải là đều tiện nghi cho thằng nhãi này.



- Ngươi là ai? Ta vì sao không thể giết ngươi?



- Ngươi không cần quản ta là ai, chỉ cần biết rằng ta có thể mang ngươi đi tìm được bội kiếm của Hậu Nghệ. Thanh kiếm đó đã được Hậu Nghệ đeo nhiều năm, lại nhiễm máu của vô số Thiên Thần. Đúng là một thanh tuyệt thế thần binh, ngươi chẳng lẽ không muốn sao?



Xà thần nhắc tới Hậu Nghệ, nhưng vẫn là bộ dáng phẫn hận kiêng kỵ lẫn lộn kia.



Hứa Tiên nghe tim đập thình thịch:



- Bội kiếm của Hậu Nghệ ở nơi nào?




Sự vật trong huyện vẫn là toàn bộ giao cho Vân Yên xử trí, trong bất tri bất giác, mấy ngày đã trôi qua.



Mắt thấy đã là lúc hoàng hôn, mặt trời chiều dần hạ xuống, vốn nên là thời khắc lê dân bách tính bận rộn cả một ngày, trở về nhà an giấc.



Nhưng trên dưới tường thành, có tiếng hô giết chấn động vân tiêu. Từng đội binh sĩ di nhân đón tên bắn đá lăn, dũng mãnh không sợ chết, đạp thang mây nhằm phía đầu tường, trên mặt vẻ hung mãnh dữ tợn khiến thủ vệ đầu thành kinh hãi run sợ.



Đại tướng trên thành tự mình cầm kiếm đốc chiến, tự nhiên không ai dám lui về phía sau một bước, không tiếc đem gần nửa dân cư trong thành tháo dỡ, lấy đá, gỗ xếp đầy tường thành, không ngừng ném xuống ngăn cản.



Đông đảo huyết sắc ma đầu bay lượn ở trên không trung chiến trường, hân hoan vui mừng hút lấy cổ sát phạt chi khí này, đồng thời đem càng nhiều sát lục chi khí chú nhập lòng người, khiến trận chiến này càng trở nên kịch liệt.



Bất quá tường thành rất cao, lại chiếm hùng quan, địa thế hiểm yếu, quả thực là một người giữ ải, vạn người khó qua. Binh sĩ di nhân tuy rằng dũng mãnh, lại khó có thể công lên đầu thành, chỉ là chịu chết uổng công.



Đầu thành đại tướng đang tự cười lạnh, bỗng nhiên nghe được một trận thanh âm kỳ dị ông ông:



- Đây là thanh âm gì?



Trong thiên địa bỗng nhiên tối đi một chút, có một đoàn hắc vụ phô thiên cái địa hướng phía đầu thành bao phủ qua.



Thân binh bên cạnh tướng quân chính là di nhân, liền kêu lên:



- Đây là trùng mẫu trùng tử, đại nhân chạy mau.



- Cái gì?



Ở một đầu khác của chiến trường, một nữ tử khoác áo choàng, đang cầm một cây sáo cúi đầu thổi, trên bầu trời hàng tỉ phi trùng tụ hội thành hắc vụ, tiếng vỗ cánh rung động bao phủ cả tiếng kêu giết trên chiến trường, lại không lấn át được tiếng sáo yếu ớt. Theo âm điệu cao thấp phập phồng, lúc tụ lúc tán, hóa thành một gương mặt ma quỷ thật lớn, hướng về tường thành gặm xuống.