Hứa Tiên Chí
Chương 707 : Thương Thảo
Ngày đăng: 11:45 18/04/20
- Ta sai rồi, đó chỉ là nói mơ, đừng mà a a a!
Hứa Tiên vén lên cửa lều đã rủ xuống, đi vào trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hai vệ binh té ngã ở phía sau hắn.
Tiếng người nói trong điện chợt dừng lại, có tiếng đàn sáo vẫn đang vang lên. Chúng tướng buông chén rượu, ánh mắt bất thiện nhìn Hứa Tiên đi vào.
- Ngươi là ai?
Hứa Tiên quay về phía Lĩnh Vương ngồi ở trên nói:
- Thỉnh chư vị đình chỉ trận chiến tranh này đi!
- Giết hắn!
Lĩnh Vương cầm ngọc bội trong tay ném mạnh xuống mặt đất vỡ tan.
Một đám tướng vệ rút đao lao lên, thế tất phải đem Hứa Tiên chém thành thịt vụn.
- Quả nhiên ý kiến của kẻ yếu sẽ không nhận được tôn trọng.
Hứa Tiên thở dài, giơ tay phải lên, một vòng thanh quang từ trong tay hắn tản ra, lan tràn bao phủ cả phòng.
Ánh bình minh vàng óng bò qua rặng núi trùng điệp phía xa, rơi vào trên An Long thành, một bộ khoái đứng ở trên tường thành cao cao, nỗ lực hướng về phía Tây quan sát, bỗng nhiên đại hỉ nói:
- Tướng quân, bọn họ đã lui binh.
Tướng quân một đêm chưa ngủ, sớm đã ở trên đầu tường quan vọng, nghe được lời ấy, nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ có gian trá?
Không thể nào có đạo lý dễ dàng lui binh được, vội vã phái người đi vào điều tra, không bao lâu sau đã chạy tới hồi báo nói:
- Đúng, là lui binh thật.
- Thực sự là phiền phức, mặc kệ đi, đến lúc đó lại nói tiếp. Hôm nay ta vẫn là chuẩn bị độ kiếp trước đi đã!
Trải qua mấy ngày nay tu hành, linh lực càng phát ra khôi phục, thái dương chủ tinh cách cảnh giới "hợp tinh" chỉ còn có chút xíu khoảng cách, mắt thấy liền đến sát biên giới độ kiếp.
Thời gian khi chính ngọ, Hứa Tiên ngồi ngay ngắn trên đỉnh núi, bốn phía vắng vẻ không tiếng động. Thậm chí ngay cả tiếng chim hót côn trùng kêu vang cũng không có. Đây cũng không phải là thế giới chân thực mà là thế giới do Âm Dương Kính mở ra.
Âm Dương Kính vốn là có thể cấp tốc dẫn nạp, ngưng tụ Nhật Nguyệt linh khí, sau khi tập hợp được nửa khối Âm Dương Kính, tốc độ ngưng tụ càng trở nên nhanh chóng hơn. Tương đối ứng với tốc độ tu hành của hắn cũng cao hơn một tầng lầu, đạt được một trình độ kinh người.
Kim sắc quang điểm phiêu phù ở trong thiên địa, như là một trận tuyết lớn rơi lả tả xuống, đều hướng phía Hứa Tiên hội tụ đến. Thái dương chủ tinh trong thần hồn của hắn rung động kịch liệt, phảng phất như có vật gì đó muốn phá kén mà ra. Rốt cục như là đạt được cực hạn nào đó, mạnh mẽ bắn ra vạn đạo kim quang, cùng lúc đó, trên người Hứa Tiên cũng phóng xuất vạn đạo kim quang.
Chỗ chiếu rọi đến, lập tức bốc lên đại hỏa hừng hực, cả tòa sơn lâm biến thành một mảnh hỏa hải.
Hứa Tiên đứng dậy đem hỏa diễm đều thu nạp tới trong lòng bàn tay, ngưng tụ thành một hỏa cầu xích hồng sắc, sau đó tiện tay bóp tan.
Rốt cục lại đem thái dương chủ tinh tu đến trình độ hợp tinh, Tinh Cung bất ổn định triệt để cân đối lại. Hứa Tiên lại dùng Âm Dương Kính quan sát linh lực bản thân, dĩ nhiên vượt qua trăm vạn. Hắn chỉ cảm thấy linh lực của bản thân phồn thịnh trước đó chưa từng có.
Thế nhưng, thiên kiếp vẫn không có đánh xuống.
Hứa Tiên có chút không hiểu, do đó ngẩng đầu lên, đã thấy một đạo thấu quang đi qua biên giới do Âm Dương Kính thiết trí, hóa thành một bóng người hiện thân ở trước mắt hắn.
Hứa Tiên nói:
- Sư phụ!
Người đến chính là Thái Âm Chân Nhân.
Bầu trời Hàng Châu lại âm trầm dọa người. Mây đen đè ép xuống, phảng phất như xúc tua có thể đụng, mà ngọn núi phía xa đã bị mây đen che phủ.
Hứa Giao đang bưng chậu ở trong viện vo gạo, nhìn sắc trời một cái, lầm bầm nói:
- Khí trời Hàng Châu này càng lúc càng cổ quái, cả ngày đều là tuyết lớn mưa to.