Hứa Tiên Chí
Chương 73 : Thanh Loan
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
Lại uống mấy chén, cảm giác trong khoang thuyền thấy hơi buồn bực, hơn nữa đêm nay tu hành còn không có làm. Đồ ăn đã thay đổi bốn lần, những người này đại khái muốn ẩm đến đêm khuya mới có thể bỏ qua a! Hứa Tiên dứt khoát đứng lên xin lỗi một tiếng, đi ra ngoài. Phan Ngọc không kịp ngăn cản hắn, cũng không tiện đi theo hắn ra ngoài, đáy lòng cảm thán một tiếng, lại xoay mặt cùng mọi người nói chuyện. So với hắn tại bên người, tuy rằng chỉ lẳng lặng nghe vẫn khiến nàng có cảm giác an toàn và bình yên.
Hứa Tiên đi ra bên ngoài khoang thuyền ánh trăng như vẽ phản chiếu lên mặt sông, khung cảnh thơ mộng êm đềm. Lúc này còn không có như Trường Giang, chỉ là bỏ neo một chỗ một chỗ ở sông Tiền Đường. Hai bờ sông yên tĩnh, không người nào không người nào phát ra thanh âm, chợt có một hai tiếng cả kinh kêu to xé rách thanh âm yên tĩnh trong đêm. Tiếng động lớn náo bị ném tại sau lưng, nhưng giờ phút này yên tĩnh càng làm cho Hứa Tiên cảm thấy bình yên. Rượu ấm, Nguyệt Dạ Giang Hàn, ý cảnh tuyệt vời.
- Người nào?
Chỉ nghe quát mắng một tiếng.
Hứa Tiên lúc này mới chú ý tới, thị nữ Thanh Loan đã ở bong thuyền, dưới ánh trăng nàng mặc áo xanh, mang trên mặt thành thục vốn không nên thuộc về cái tuổi này, có lẽ bởi vì tiểu thư tạm thời không cần nàng tới bảo vệ, tư thế ngày thường giương nanh múa vuốt buông xuống, trên mặt nhiều thêm vài phần yên lặng thậm chí thê lương. Dưới ánh trăng có mỹ nhân càng thêm ý cảnh a.
Chỉ là thấy Hứa Tiên, mặt Thanh Loan lập tức lạnh xuống, vừa rồi thần sắc phảng phất chỉ cảm giác Hứa Tiên trong ảo giác, trong khoang thuyền thị nữ phục thị rất nhiều, nàng trốn tới đây thanh tịnh, lại không nghĩ rằng thời điểm lúc này còn có người đi lên. Theo như trong trí nhớ của nàng, thời điểm lúc này tất cả mọi người bị tiểu thư mê thần hồn điên đảo, có đánh cũng không chịu đi mới đúng.
Hứa Tiên chắp tay nói:
- Ah, là Thanh Loan tiểu thư, xin hỏi trên thuyền này có đồ đi câu không?
- Ngươi muốn câu cá?
Vẻ mặt Thanh Loan không thể tưởng tượng nổi, cái quái nhân gì nàng cũng đều gặp, nhưng muốn tại thuyền hoa câu cá thì là lần đầu tiên.
- Đúng vậy a, có gì không thể?
Hứa Tiên nói với vẻ đương nhiên là vậy. Tu luyện của hắn phải ngủ mới thấy rõ, nhưng nhất định phải tĩnh, chẳng những là tâm muốn tĩnh, thân cũng phải tĩnh. Dù sao muốn tĩnh, vậy thì làm điểm tĩnh thì có thể làm được rồi.
Thanh Loan nghiền đầu nhìn hắn một cái rồi quay người vào cửa sổ, chỉ chốc lát sau ôm vài món câu cá đi tới giao cho Hứa Tiên:
- Không có lưỡi câu a.
Trong nội tâm nàng nói:
- Bản thân ta muốn nhìn ngươi có thể đùa nghịch ra cái trò gì đây?
Hứa Tiên nhẹ nhàng nói:
- Nhớ nhà sao?
Thanh Loan khẽ gật đầu, lại cũng không nói chuyện. Cho dù buông một ít phòng bị, cũng hiểu được sẽ không liền đem chuyện xưa của nàng nói cho người khác nghe.
Hứa Tiên thở dài một hơi. Nhà của hắn cũng không phải ở đây. Lưu lạc cuộc đời này hơn mười năm, cố nhiên có một tỷ tỷ. Nhưng kiếp trước đủ loại sự tình sao có thể quên được cơ chứ? Hai người nhìn qua ánh trăng nhất thời không nói gì.
Hứa Tiên không khỏi ngâm nói:
- Nhân ngôn lạc nhật thị thiên nhai, vọng cực thiên nhai bất kiến gia!
Đúng vậy, mặc dù có thể đến chân trời xa xăm xa, nhưng ngăn cách hết thảy thì chính là thời gian cùng không gian.
Thanh Loan tuy rằng không biết rõ hàm nghĩa bên trong câu của Hứa Tiên, nhưng mà có thể cảm thấy hắn phiền muộn, nàng lại nhẹ giọng cười nói:
- Nào có cái gì Lạc Nhật ah!
Hứa Tiên nghe thấy nàng cười cười, trong lòng cũng thoải mái không ít. Hắn cũng không phải người đa sầu đa cảm, cũng là thấy tức cảnh sinh tình mà thôi
- Đúng vậy a, không phải cảnh này, hẳn là: cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.(Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ quê hương)
Hai câu này cực kỳ rõ nghĩa khiến Thanh Loan cũng nghe được rõ ràng, hai câu này truyền xướng thiên cổ danh ngôn, cũng không khỏi càng thêm xúc động lòng của nàng, vẻ thê lương trên mặt càng thêm dày đặc.
Hứa Tiên có chút hối hận, thật vất vả khiến nàng thoải mái cười cười, sao lại ngâm loạn phá thơ. Lý Bạch trên đời, đại khái muốn biểu thị mãnh liệt bất mãn rồi.
Hứa Tiên đột nhiên nhớ tới một vật, nói:
- Đưa ngươi kiện đồ vật a, xem như lần trước Sơ Tuyết Thí bồi tội với ngươi a.
Thanh Loan "Nha" một tiếng, cũng không thế nào vui mừng, người khác đưa Kim Ngân châu ngọc số lượng cũng không ít rồi.