Hứa Tiên Chí
Chương 74 : Con cá
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
Hứa Tiên móc ra Viên Công Kích Kiếm Đồ Yến Xích Hà tặng cho hắn, hắn đưa cho Thanh Loan nói:
- Đây chính là một cao nhân tặng cho ta tuyệt thế võ công.
Kiếm đồ này hắn đã nhớ rõ, Thanh Hồng kiếm đưa cho Phan Ngọc, quyển sách này giữ ở bên người cũng không có tác dụng gì, chỉ là mang theo trên người lưu niệm mà thôi. Thanh Loan nghe thấy hai chữ võ công thì cảm giác vô cùng cao hứng, nhưng đối với hai chữ tuyệt thế thì tự động loại bỏ rồi, Hứa đại công tử là người tu tiên a.
Thanh Loan tiện tay tiếp nhận khẽ đảo qua, lập tức ánh mắt nàng bị hấp dẫn ngay ở hàng chữ đầu tiên, bên trên không ngừng có bóng người bay nhảy, đúng là tuyệt kiếm hiếm thấy của thế gian. Tựa như người đọc sách nghe xong thơ của Lý Bạch, người viết chữ thấy chữ của Vương Hi Chi. Thanh Loan đối với Viên Công Kích Kiếm Đồ càng thêm nhiệt tình ngòai sức tưởng tượng của Hứa Tiên, Kiếm đồ này cho dù đưa ra giang hồ cũng ngàn vàng khó mua.
Thanh Loan cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhưng lại cảm thấy lễ vật này quá nặng, trong lúc nhất thời có chút tiến thối lưỡng nan. Ai có thể nghĩ đến, lễ vật Hứa công tử tiện tay tống xuất không ngờ là một món đồ quý giá như thế.
Hứa Tiên thấy nàng nhíu mày do dự không thôi liền cười nói:
- Cầm đi, ta là người tu tiên, sách này đối với ta không có tác dụng.
Thanh Loan lại nghe hắn nhắc tới hai chữ tu tiên thì hé miệng cười, cuối cùng nhận lấy sách. Muốn nói cái gì cảm tạ nhưng lại cảm giác không được tự nhiên vì thế nàng hỏi:
- Này, còn không có cá sao?
Hứa Tiên làm vẻ mặt ngươi thật là ngốc: Đêm dài nước lạnh, nào có cá đi ăn. Rồi hắn cười nói:
- Không có lưỡi câu cũng chỉ có thể câu được cá ngốc mà thôi.
Thanh Loan nghe hắn nói vậy thì cuối cùng phiền muộn muốn chết, còn không phải muốn chọc ta sao? Nhưng nghe một câu cuối cùng thì thấy vẻ mặt hắn trêu tức mình, nàng không khỏi sẳng giọng:
- Ngươi không sợ cá cắn mất mồi sao?
Trong lòng nghĩ, chính mình có tính là cắn mồi của hắn không nhỉ?
Hứa Tiên cười nói:
- Chạy cũng không sợ đấy, có thơ làm chứng: Thiên xích ti luân trực hạ thùy, nhất ba tài động vạn ba tùy. Dạ tĩnh thủy hàn ngư bất thực, mãn thuyền không tái nguyệt minh quy.
Thanh Loan đối với mấy câu thơ này cảm thấy phức tạp khó hiểu. Mặc dù là nghĩ mãi mà không rõ, nhưng mà cảm thấy một cỗ ý cảnh rất đẹp a, muốn ca ngợi một chút, lại nói không nói được lời văn nhã,, nhất thời nghẹn lại nói không ra.
Lại nghe đến Hứa Tiên rung đùi đắc ý nói:
- Đối với ngươi ngâm thơ thật sự là ngâm thơ cho tôm cá nghe, thơ ta hay thật.
Thanh Loan trắng mắt liếc Hứa Tiên nói:
- Đáng đời không có lưỡi câu, không câu được cá.
Lại không nghĩ rằng nàng vừa nói như vậy, mồi câu đang trôi lơ lửng bỗng nhiên bị chìm vào mặt nước. Hứa Tiên sững sờ, thật có cá ngốc cắn câu sao?
Thanh Loan lại vội la lên:
- Mau kéo lên a.
Hứa Tiên gặp nguy không loạn, dồn khí đan điền.... thì bị Thanh Loan đẩy qua một bên, Thanh Loan đã bắt lấy cần câu tóm con cá lên thuyền.
Dưới ánh trăng, con cá màu xanh đang quẫy liên tục, Hứa Tiên thấy cười nói:
- Thực sự là cá ngốc mà, nhìn màu sắc của nó này. Không bằng lấy cái tên gọi Thanh Loan a!
Thanh Loan chống nạnh nói:
- Muốn gọi thì phải gọi là Hứa Tiên mới được, nếu không ta thả nó xuống nước.
Hứa Tiên mau chóng nói:
- Được được. Thì gọi là Hứa Tiên, mau đưa Hứa Tiên cho ta đi hầm cách thủy nào.
Thanh Loan vui cười lấy cá vung cho Hứa Tiên, Hứa Tiên, cầm đi! Lời này một câu hai ý nghĩa, ngay cả chính nàng ta đều có chút đắc ý.
- Ai, ta ở bên trong vội vàng muốn chết, ngươi lại sau lưng ta ở bên ngoài ăn mảnh. Thật sự là...Ai zà.
Thải Phượng ai thán không thôi, hình như giống trượng phu vô năng đối mặt thê tử bên ngoài...
- Nào có.
Thanh Loan lớn tiếng ấm ức
- Ngươi không phải ăn hết cá sao?
- Vậy làm sao có thể tính toán!
Hai người cứ như vậy cười đùa, Thanh Loan đột nhiên hỏi:
- Tiểu thư, ngươi thật sự ý định gả cho Phan công tử sao?
- Tiểu nha đầu lại nói sang chuyện khác?
Thải Phượng thò tay đi nhéo cái mũi của nàng.
Thanh Loan vội vàng tránh đi nói:
- Ta là nói thật, tiểu thư, ngươi cảm thấy Phan công tử được không? Ngươi muốn gả cho Phan công tử sao?
Thải Phượng không chút nghĩ ngợi nói:
- Mới có mấy lần tương kiến, sao có thể có thể nói ưa thích hay không thích.
Thanh Loan hỏi:
- Tiểu thư vì cái gì không lấy người mà mình thích cơ chứ?
- Ưa thích cũng có chút thích, Phan công tử cũng đáng được ta đi ưa thích, bất quá sợ là ngươi thích người khác a!
- Ta mới không có, dùng lời nói của tiểu thư, mới có mấy lần tương kiến. Chẳng qua là cảm thấy Hứa công tử đối với người ta thật sự rất tốt.
Thải Phượng cau mày sờ sờ Thanh Loan:
- Ai zà. Ta sợ chính là...
Thanh Loan lập tức minh bạch ý tứ của Thải Phượng, biết người biết mặt khó biết lòng, các nàng từng gặp rất ít "Người tốt quân tử " sao? Thanh Loan cũng có chút sợ hoảng lên, đúng vậy a, nếu như hắn thật sự là có sở cầu khác thì quả là ẩn nhẫn tới cực điểm. Vậy... Vậy phải làm thế nào ah!
Thải Phượng thương tiếc mà sờ sờ gò má trên nàng Phan Ngọc:
- Thời điểm nghi hoặc thì không thể tin, còn thởi điểm nên tin thì không nghi hoặc. Ngươi chỉ cần giữ vững bản tâm thì không ai có thể lừa ngươi. Nếu như Hứa công tử thật sự là trước sau như một, vậy có thể trở thành phu quân cho ngươi phó thác chung thân.
Thanh Loan đại xấu hổ, vô duyên vô cớ thì nói cái gì phó thác chung thân, nàng lại khẳng định nói:
- Ta muốn đi theo tiểu thư ngươi ah, ngươi gả cho ai ta gả cho người đó, cả đời vĩnh viễn không chia lìa.
Trong lòng Thải Phượng có chút cảm động, nhưng trên mặt lại trêu đùa:
- Được rồi, ngủ chung đi, ta muốn ngươi sau này thủ thân như ngọc cho ta.
Nói xong lại cởi y phục của Thanh loan, sau đó cười đùa một hồi.
Mà ở một gian phòng khác, Ngọc hỏi:
- Đêm nay ngươi chạy đi nơi nào!
Hứa Tiên tự nhiên cảm thấy không có gì hay giấu diếm vì thế có bao nhiêu nói bấy nhiêu.