Hứa Tiên Chí
Chương 742 : Tán Thành 2
Ngày đăng: 11:46 18/04/20
Đơn thủ của Bạch Tố Trinh nắm lấy cổ Phan Ngọc, đem nàng nhấc lên, từng chữ một nói ra:
- Ngươi là muốn cho ta chết đi sao?
Phan Ngọc cố gắng cào lên tay của nàng, lại không chút nào tỏ ra yếu kém nói:
- Đúng.
Hai mắt nhìn chằm chằm hai tròng mắt của Bạch Tố Trinh, phảng phất như u ám hoàn toàn không sợ hãi có thể làm cho Thần Ma sợ hãi.
Bạch Tố Trinh cười lạnh nói:
- Ta đây chẳng phải là trước hết là giết ngươi!
Phan Ngọc có chút gian nan nói:
- So với...quy tội cho thần niệm Yêu Thần, chẳng bằng nói bộ dáng hiện tại mới là ngươi chân thực đi! Đố kị, phẫn nộ, độc chiếm, đều chỉ biết so với phàm nhân càng thêm cường liệt hơn. Đúng rồi, còn có dối trá, hiện tại ngươi còn dám nói nguyện ý vì hắn mà chết nữa không? Như vậy ngươi có cái tư cách gì để hắn vì ngươi mà chiến đấu? Trong lòng ngươi kỳ thực rất muốn để ta biến mất hẳn đi, người đầu tiên để hắn gặp phải là ngươi, đã như vậy, còn chờ đợi cái gì nữa?
Bạch Tố Trinh nói:
- Ngươi nói không sai a, ta đã là vì hắn mà chết, còn muốn kéo ngươi chôn cùng.
Hắc ám trong nháy mắt nuốt hết cả gian phòng.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi có thể lưu lại ta được, nhưng không biết Ngao Nghiễm hóa thân Ứng Long, ngươi có thể lưu lại được hay không?
- Ta lại chưa từng thử qua, làm thế nào biết được?
Hứa Tiên nói rằng:
- Nếu là hắn lại vượt qua đại thiên kiếp thì thế nào?
Lạc Anh trầm mặc một chút, hiển nhiên thân là thần tiên tuy là có nhiều ưu thế, cũng không có khả năng cùng Thiene Tiên chính diện đối địch. Từ lúc Ngao Nghiễm biến mất ở trong Đông Hải, hắn đã một mực lo lắng vấn đề này, trên mặt hắn liền lại lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào:
- Công tử dựa vào cái gì giáo huấn ta?
- Ta không phải cho ngươi trực tiếp tới nơi này chờ ta sao?
Hứa Tiên vẻ mặt cổ quái nói:
- Ngươi đi kinh thành làm cái gì?
Bạch Tố Trinh khẽ vuốt sợi tóc nói:
- Đương nhiên phải đi vấn an Huyền Cơ, còn có, vị Minh Ngọc công tử kia.
Hứa Tiên nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải:
- Ngươi...ngươi đã gặp nàng rồi sao?
- Đó là đương nhiên, ta là bị nhân gia quở trách một trận, trong lòng thật khổ sở đấy!
Bạch Tố Trinh giơ lên ngọc thủ đặt ở trên mặt làm bộ dáng lau lau nước mắt.
Dáng dấp khả ái hiếm có ấy, Hứa Tiên lại vô tâm thưởng thức, miễn cưỡng giải thích nói:
- Minh...Minh Ngọc nàng là ngoài miệng hung hăng một ít, nương tử ngươi đại nhân có đại lượng, không nên để ở trong lòng.
Bạch Tố Trinh cười ôn nhu, nhãn thần trở nên u ám đen kịt, buồn bã nói:
- Quan nhân, không sao cả, vả lại ta đã đem nàng giết đi rồi.
- Cái gì!
Hứa Tiên vẻ mặt kinh hãi, người trước mắt rõ ràng đã chuyển hoán nhân cách.
- Nói giỡn mà thôi!
Bạch Tố Trinh thổi phù một tiếng, che miệng bật cười:
- Quan nhân biểu tình vừa rồi của ngươi, thực sự là quá buồn cười.