Hứa Tiên Chí

Chương 743 : Vấn Vương

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Hứa Tiên buồn bực nói:



- Đừng chơi loại chuyện đùa này! Ngươi không phải đã lâu không đi ra sao, làm thế nào lại chạy đến?



Bạch Tố Trinh nói:



- Không có biện pháp, nương tử nhà ngươi bị người ta nói cho xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm lỗ nẻ chui vào, ta thực sự nhìn không được, mới đi ra ứng phó tràng diện một chút.



Hứa Tiên vội vàng nói:



- Sau đó thì thế nào?



Thảm trạng hậu viện bốc cháy, có thể so với mười Đông Hải Long Vương đều khiến kẻ khác càng đau đầu hơn.



- Không thể nói cho ngươi!



Bạch Tố Trinh mỉm cười, thực sự là hạng nữ nhân hung ác, dĩ nhiên muốn kích sát nàng, làm cho ngươi triệt để buông tha ta.



Trong thư phòng, Phan Ngọc lấy tay chống đỡ, một mình trầm tư, nàng sờ sờ cái cổ của mình, nơi đó có vài đạo chỉ ngân xanh đen. Ám hương của người nọ tựa hồ vẫn còn đang quanh quẩn, đó là mỹ lệ khiến nàng cũng cảm thấy sợ hãi than.



Việc đã đến nước này, nguyên bản hẳn là hảo hảo ở chung, nhưng cố ý nói nhiều lời quá phận, chỉ vì muốn kiến thức chân tình của nàng, sau đó đã lưu lại vết tích như vậy.



Nếu nàng thực làm như vậy, thì hắn sẽ không cần lại vì nàng đi liều mạng đi sao! Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng đạt được đúng là loại câu trả lời kia.



Tình hình khi đó lại hiện lên trước mắt, Bạch Tố Trinh chất vấn nói:



- Ngươi biết như vậy sẽ làm hắn thống khổ cỡ nào không?



Phan Ngọc nói:



- Người sống có thể cảm giác được thống khổ.



Bạch Tố Trinh tự tin nói:



- Hắn sẽ sống thật tốt, hơn nữa không cần thừa thụ bất cứ thống khổ gì cả.
- Bọn họ không có vu hãm ta, ngươi mau chạy giữ mang đi thôi!



- Giết chết yêu hồ!



Tiếng hô quát hỗn loạn của đoàn người từ xa mà gần truyền đến, trên nhai đạo rộng rãi, trước là một Âm Dương Sư mặc thú y, cùng mấy hòa thượng đầu trọc, bị một đám võ sĩ mặc áo giáp vây quanh, hướng phía lầu các đi tới, bộ dáng hùng hổ phảng phất như chuẩn bị đem tất cả chướng ngại chắn ở trước mắt biến thành bình địa. Mà linh lực kích động trên người bọn họ, xác thực khiến yêu ma trong phương viên trăm dặm nghe thấy ẩn giấu. Bọn họ trong nháy mắt sẽ đến dưới lầu.



- Sứ mệnh của ta chính là người thủ hộ, vì ngài, ta nguyện ý hóa thân làm quỷ!



Võ sĩ trẻ tuổi trong ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt nói.



- Phải không?



Hồ Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, ta hình như không có dùng mị thuật đi, ý chí của phàm nhân thật đúng là bạc nhược:



- Vậy ngươi đi đem bọn chúng đều giết hết đi!



Võ sĩ trẻ tuổi đã lao xuống dưới lầu, nhưng lập tức bị đối phương bắt làm tù binh, Âm Dương Sư dẫn đầu nói:



- Yêu hồ, chỉ cần ngươi rời khỏi kinh đô, trở lại Xuất Vân Quốc, chúng ta sẽ không lại làm khó ngươi nữa, bằng không ngày hôm nay ta tất phải đem ngươi phong ấn.



- Vậy thì đến đây đi!



Hồ Tâm Nguyệt hít sâu một hơi, một bên đưa tay kéo ở dưới hàm, sau đó phun ra, ở không trung huyễn hóa ra vô số yêu ma, đánh về phía đại quân trước mắt.



Một võ sĩ hô lớn nói:



- Mọi người không phải sợ, đây chỉ là huyễn thuật...a!



Nhưng hắn nói còn chưa nói xong, đã bị một con đại quỷ cắn một cái, phun ra máu tươi.



Chiến đấu thảm liệt hết sức căng thẳng, Âm Dương Sư phất tay đẩy lùi yêu ma bên người, nhưng có càng nhiều yêu ma dũng mãnh lao lên, tiếng kêu giết liên kiếp vang lên.



Hồ Tâm Nguyệt tựa như đang xem hí kịch dựa vào trên lan can, lúc đầu còn lộ ra mấy nụ cười mỉm, nhưng kế tiếp càng trở nên cảm thấy nhàm chán đến chết.