Hứa Tiên Chí
Chương 744 : Vấn Vương 2
Ngày đăng: 11:46 18/04/20
Những phàm nhân này muốn dựa vào mấy chiêu pháp thuật cùng mấy món pháp bảo để đối phó nàng, quả thực chính là si tâm vọng tưởng.
Nếu là trước đây nàng có thể còn có một chút khả năng nhỏ, nhưng nàng sau khi nuốt vào Long Hổ Kim Đan, đạo hạnh càng trở nên tinh tiến. Trải qua một đoạn tiềm tu khoảng thời gian trước, càng vượt qua Trung Thiên Kiếp, chính thức tấn chức làm người trong Thần Tiên, vận dụng vẫn là ảo thuật và mị thuật thuận lợi khi dễ phàm nhân nhất.
- Lui lại, lui lại!
Mắt thấy đội ngũ thối ma dẫn theo đã "ngọc nát, vàng tan" không sai biệt lắm, hắn lại ngay cả sợi lông của yêu hồ cũng chưa từng đả thương đến, Âm Dương Sư cao giọng hạ đạt mệnh lệnh lui lại.
Hồ Tâm Nguyệt thất vọng nói:
- Vậy là xong rồi sao?
Vốn dĩ ôm ý niệm tìm vui làm mưa làm gió trong đầu đi tới kinh đô, nhưng cảm giác giống như là Đại Hạ toàn loại hàng yếu kém, mặc dù ngay từ đầu có thể hưởng thụ được một chút áp lực vui vẻ, nhưng kế tiếp đó là vô tận hư không.
Nàng đã suy nghĩ trở lại Đại Hạ tiếp tục công tác của bản thân, nghe nói hiện tại người thống trị Đại Hạ là một nữ nhân, nhưng lừa gạt nữ nhân cũng không tệ a! Tuy rằng cảm giác hơi chút có lỗi với Tiểu Bạch, nhưng ta không muốn làm nàng thất vọng. Hơn nữa nàng có lỗi với ta trước, ai, vẫn là đi ngủ một giấc đi!
Âm Dương Sư nhìn bóng người biến mất trên lầu kia, vùng xung quanh lông mày chăm chú nhăn lại, đã như vậy mà nói, vậy không thể không sử dụng phần lực lượng kia. Tôn nghiêm Âm Dương đạo ngàn năm chính là dựa vào trên người chính mình.
Lúc này trên biển rộng chính là một mảnh gió êm sóng lặng, đỉnh cột buồm nhìn ra xa, luôn luôn quan vọng biển rộng, trên biển phòng bị tùy thời có thể xuất hiện biến hóa. Nhưng ngày hôm nay khí trời thực sự quá mức tươi đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi làm người ta cảm thấy buồn ngủ, trong lúc giương mắt nhìn, hắn bỗng nhiên phát giác mặt biển phía đông kia có một đường âm ảnh.
Hắn vội vã cầm lấy kính viễn vọng, lộ ra biểu tình kinh sợ, dùng thanh âm lớn nhất hướng phía dưới hô lớn lên:
- Có một cơn lốc!
Trên thuyền lập tức hỗn loạn, thuyền trưởng mệnh lệnh nói:
- Lập tức thay đổi hướng đi!
Cho dù là vào một nghìn năm sau, thời đại tàu thủy cương thiết trên biển hoành hành, một cơn lốc cũng vẫn như cũ rất nguy hiểm. Càng đừng nói là vào thời đại này, hoàn toàn không có lựa chọn khác, chỉ có thể tận lực né tránh. Nếu như né tránh không ra, vậy thì chỉ có thể cầu Mụ Tổ Nương Nương phù hộ.
Hứa Tiên nói:
- Mọi người không nên hoảng sợ!
- Đáng tiếc ngươi không thể gia nhập Dao Trì, Dao Trì không cho lấy chồng, bất quá năm xưa Hứa Tiên muốn ta gả cho hắn, hì hì.
" Răng rắc" Hứa Tiên nghe xương tay của mình phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bạch Tố Trinh vẫn cứ cúi đầu cười yếu ớt:
- Nguyên lai là như vậy, quan nhân, khi đó chúng ta cũng rất quen thuộc đi, ngươi cũng thực là làm loạn. Ngư Nhi ngây thơ như vậy, mà ngươi cũng làm ra được, vi thê cho tới nay thực sự là đã coi thường ngươi.
Hứa Tiên vô cùng ai oán nói:
- Ta có nói qua như vậy sao? Ta có sao?
Khi đó hắn chỉ là muốn mang Ngư Nhi rời khỏi biển lớn mà thôi.
- Không nhớ rõ, vả lại không quá quan trọng!
Ngư Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, xấu hổ lè lưỡi, sau đó an ủi Hứa Tiên tự nói rằng:
- Bất quá chuyện cùng ngươi ngủ với nhau, ta nhớ rất rõ ràng đấy!
Hứa Tiên bỗng nhiên phát hiện chuyện này thật đúng là không quá dễ dàng, lời nói thâm thía:
- Nương tử, đã gãy!
Một thanh âm quen thuộc vang lên:
- Nương nương, mời không nên lỗ mảng như vậy!
Tiết Bích cùng Yến Tử xuất hiện ở bên cạnh mép thuyền, Yến Tử xấu hổ trốn ở phía sau Tiết Bích con mắt không dám nhìn vào Hứa Tiên. Còn Tiết Bích thì khẽ liếc mắt nhìn Bạch Tố Trinh, sau đó khẽ nhíu mày, khi đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Ngư Nhi gõ vào đầu một cái:
- A Bích nhà ta vẫn luôn đối với ngươi rất vô lễ, hi vọng chớ nên để ở trong lòng.