Hứa Tiên Chí

Chương 745 : Đến Nơi

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Tiết Bích bất mãn nhìn Ngư Nhi một cái, bĩu môi, liền trực tiếp nói với Hứa Tiên rằng:



- Lần ngày ngươi xuất hải, là vì chuyện gì?



Hứa Tiên cũng ý bảo Bạch Tố Trinh không cần nhiều lời, đem sự tình Đông Doanh sứ tiết trải qua giảng thuật một lần.



- Chỉ thế thôi sao?



Tiết Bích hiển nhiên đối với sự tình phàm nhân không có hứng thú:



- Ngươi hiện tại không phải phiền phức chồng chất hay sao, làm thế nào còn có tâm tư nhúng tay vào chuyện của những phàm nhân này?



Hứa Tiên nói:



- Đương nhiên không chỉ là những chuyện này, chính là bởi vì phiền phức chồng chất, mới muốn nghĩ biện pháp tốt nhất để giải quyết, phiền toái lớn nhất lúc này ngay ở trên biển.



- A, ngươi nói là?



Trong mắt Hứa Tiên chợt lóe quang mang:



- Đồ Long!



- Đồ Long!



Tiết Bích bị cả kinh, không thể tin tưởng nói:



- Ngươi nói là... Ngao Nghiễm?



Nàng tuy rằng liều mạng trợ giúp Ngư Nhi ở trong biển chiếm cứ một diện tích, nhưng là chưa bao giờ nghĩ tới có thể đem đường đường Đông Hải Long Vương, Thiên đình chính thần tiêu diệt cả.



- Đương nhiên!



Tiết Bích nói:



- Hừ? Ngươi là đang nói giỡn đi, chuyện đó sao có khả năng?



Hứa Tiên đem tình huống của Ngao Nghiễm giảng thuật lại một chút, cười nói:




Cuồng phong lôi cuốn nước mưa từ phương hướng rất xa bay tới, Vệ Thanh tiến lên nói:



- Đại nhân, mời ngài trở lại khoang thuyền đi!



Hứa Tiên xua tay cự tuyệt, lúc này, một đầu thuyền rồng đã cắm vào trong cơn lốc.



Thuyền trưởng phát sinh tiếng gào thét hào hùng, cũng may trong mưa gió cổ vũ ý chí chiến đấu của mọi người, nhưng bỗng nhiên nhận thấy được, xung quanh làm sao lại yên tĩnh như vậy. Đám thuyền viên cũng nhận thấy được dị dạng, không biết từ lúc nào thuyền đã không hề lay động nữa.



Cơn bão lốc lẽ nào chỉ là một hồi ảo giác, không, không phải ảo giác, một cơn lốc đang rít gào ở bên cạnh bọn họ, nhưng lại không cách nào chạm đến mép thuyền, tất cả bọn họ đều mở to hai mắt, nhìn về phía đầu thuyền, không thể tin được con mắt của bản thân, chỉ thấy ở trong kinh đào hãi lãng vô tận, có một cổ lực lượng vô hình mở ra một thủy lộ bình yên.



Hứa Tiên cười nói:



- Ta đã nói, Mụ Tổ Nương Nương sẽ bảo vệ chúng ta mà.



Quay đầu nhìn lại, Ngư Nhi đang đứng ở đầu thuyền, quay mặt đem cả đại hải, tách ra khỏi cơn lốc bão.



Đợi cho cơn lốc xuyên qua, khi lại nhìn thấy ánh mặt trời, đám thuyền viên đã đối với Hứa Tiên kính ngưỡng giống như thần minh, đều biểu thị đoàn kết chặt chẽ ở dưới sự lãnh đạo của Hứa Tiên, tuyệt không dám lại có bất cứ dị tâm nào nữa.



Vũ Đằng Thành tiến lên nói:



- Hứa đại nhân, ngài thực sự là thần nhân, có ngài ở đây, ta nhất định có thể đoạt lại bảo tọa tướng quân.



Hứa Tiên nói:



- Ta là có thể giúp ngươi bận bịu, thế nhưng có thể làm được một bước kia hay không, vẫn là phải dựa vào chính bản thân ngươi. Nếu là toàn bộ Đông Doanh đều phản đối ngươi, một mình ta lại có biện pháp nào đây?



- Không... Sẽ không, Đông Doanh còn có rất nhiều chí sĩ của Vũ Đằng Gia chúng ta, bọn họ đều đang trông ngóng Vũ Đằng Gia chúng ta một lần nữa phấn chấn trở lại.



Vũ Đằng Thành nói như thế, trong lời nói lại không có nửa phần lo lắng.



Hứa Tiên vỗ vỗ vai hắn:



- Vậy ngươi nỗ lực lên đi sao!



Ngư Nhi và Tiết Bích Yến Tử đã trở lại trong thủy phủ, chuẩn bị triệu tập chúng tiên, làm ra chuẩn bị vì việc Đồ Long.