Hứa Tiên Chí

Chương 765 : Bình Phục

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Hồ Tâm Nguyệt nhìn xeo qua thì thấy Hứa Tiên đang nhìn nàng với ánh mắt đồng tình, nàng vươn tay tới người mình không muốn gặp nhất phát ra tin tức cầu cứu.



Hứa Tiên mặc niệm trong chốc lát, cho nàng một biểu lộ lực bất tòng tâm, lui ra khỏi phòng, chậm rãi khép cửa phòng lại.



Hồ Tâm Nguyệt trợn to hai mắt, nhìn qua ánh sáng cuối cùng biến mất.



- Cứu mạng ah!



Hứa Tiên nghe được sau lưng có tiếng thét chói tai, ghé vào trên lan can, quan sát trời quang của kinh đô, thừa dịp đại ma đầu của Đông Doanh này bị hàng phục, hắn cũng muốn đi xử lý việc mình cần làm.



Sứ đoàn đã ở An Bội Tình Minh an bài tiến vào kinh đô, một đám người ngồi ở trong phòng và tâm tình mang theo rất nhiều áp lực.



Thẳng đến khi Hứa Tiên mở cửa phòng hiện ra trước mặt bọn họ. Bọn họ mới chuyển buồn thành vui, tụ tập bên cạnh Hứa Tiên không ngừng hỏi thăm, Hứa Tiên cũng cười đáp lại từng người.



Thời điểm này An Bội Tình Minh cùng Vũ Đằng Thành mang theo một đoàn người đi tới, kinh hỉ nói:



- Hứa Tiên đại nhân. Ngài trở về, thật sự là quá tốt!



An Bội Tình Minh đem Hứa Tiên mời vào trong phòng trà, ngồi đối diện nhau.



Hứa Tiên nhìn xuyên qua màn cửa sổ thì có thể nhìn thấy rất nhiều xe trâu mang theo vật phẩm đi trên đường, rất nhiều người cẩn thận từng li từng tí mở cửa phòng ra, trên mặt lộ ra thần sắc sống sót sau tai nạn, lo sợ bất an cùng vui sướng giao thoa trên mặt của bọn họ.



An Bội Tình Minh nói:



- Ta đã mời thiên hoàng quay về rồi, sau khi phong ấn yêu hồ thì kinh thành đã khôi phục hòa bình trong thời gian ngắn!



Hứa Tiên nói:



- Thương Tỉnh gia rồi?



- Không thấy, ta đi thăm dò rồi, có lẽ đã rời khỏi kinh thành, gia tộc bọn chúng cũng không phải ở kinh thành, nhưng sử dụng lực lượng của yêu ma nên ta nhất định sẽ đi thảo phạt, sẽ hoàn thành hóa hẹn cùng ngài...




Mà bây giờ thức ngăn cản trước mặt hắn là tòa kinh đô. Trong đó có phản nghịch Vũ Đằng gia, cũng có thiên hoàng và một đám thần thuộc, còn có đặc phái viên của Hạ quốc. Hắn hiện tại muốn xóa sổ tòa thành khỏi bản đồ.



Đại nghĩa cũng tốt, danh phận cũng tốt, trước mặt thực lực tuyệt đối đều là vô dụng, thiên hoàng huyết duệ sẽ đoạn tuyệt dưới tay của hắn, rồi sau đó bất luận kẻ nào nhảy ra cũng phải theo gót thiên hoàng.



Nghĩ đến đây hắn hăng hái, hắn muốn hạ lên tiến thẳng vào kinh thành, về phần người trong kinh thành hoàn toàn không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.



- Dừng ở đây đi!



Một âm thanh xuyên thấu qua mây đen từ xa xôi truyền tới.



Tướng quân kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong tầng mây nặng nề có một tia sáng hiện ra, yêu ma trong mây đen sợ hãi hét lên. Ánh sáng càng ngày càng sáng, vô số ánh mặt trời xuyên thấu qua mây đen chiếu xuống mặt đất, giống như mặt trời đang hàng lâm.



Nhưng tất cả kỵ sĩ Hoàng Tuyền bị ánh sáng chiếu vào không thể vãng sinh cực lạc, chỉ hóa thành tro bụi, bụi quy về bụi, đất quy về đất.



Một cột sáng chiếu thẳng vào người tên tướng quân. Hắn bị ánh sáng đâm vào mở hai mắt ra.



Mà lúc này tầng mây càng ngày càng mỏng. Thẳng tới khi biến mất chỉ còn lại ánh sáng mà thôi.



Thời điểm tên tướng quân váng đầu hoa mắt thì chỉ thấy một thân ảnh nam nhân xuất hiện trước mặt của hắn. Ở chung quanh chỉ còn lại mình hắn, tên tướng quân cuồng loạn chyaj chung quanh.



- Ở nơi nào! Ở nơi nào! Chí lớn nghiệp lớn của ta!



Vấp một khối đá té xuống, hắn không đứng dậy nổi.



Hứa Tiên nhẹ nhàng nói:



- Tỉnh lại đi, đây chẳng qua là mộng mà thôi...



An Bội Tình Minh sốt ruột đứng dậy. Không tự chỉ mà đi qua.