Hứa Tiên Chí
Chương 829 : Kim Tịch Hà Tịch (2)
Ngày đăng: 11:47 18/04/20
Một cái đầu rắn hỏa diễm nói:
- Khôi phục nhiều lực lượng như vậy, có lẽ đầy đủ giết chết Hậu Nghệ, không, Hứa Tiên!
Đầu rắn khói đọc xảo trá nói:
- Lúc trước không chiến chỉ là kế sách của chúng ta mà thôi, hắn nhấtđịnh tưởng tượng không được lực lượng của chúng ta khôi phục nhanh nhưvậy, bây giờ là thời cơ giết hắn tốt nhất.
- Đoạt lấy Bạch Tố Trinh nha!
- Trước tiên nên giải quyết nơi này.
Chín đầu của Cửu Anh không ngừng thảo luận.
Đầu rắn chính giữa nói:
- Vậy quyết định thôi.
Nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy đầu rắn hóa đá nhắm mắt không nói gì.
- Tốt, tám người cùng quyết định.
Kim quang lóe lên, một mũi tên thật dài đính lên đầu rắn trung ương, chui thật sâu vào đâu, lông vũ đuôi tên lộ ra ngoài.
Đầu rắn trung ương mất đi ý thức ngã xuống.
- Đại ca, đại ca làm sao thế?
Đầu rắn hỏa diễm sợ hãi nói:
- Không tốt, là Hậu Nghệ!
Đầu rắn khói độc nói:
- Mau lui lại! Mau lui lại!
Mây đầu rắn khác cảnh giác nhìn qua chung quanh, thân thể rắn khổng lồ lui ra phía sau.
Đầu rắn hóa đá mở mắt nhìn qua mấy đầu rắn khác, lắc đầu một lần nữa hai mắt lại.
Kết quả là Cửu Anh lui về Thanh Khâu quốc, Đông Doanh khôi phục hòa bình.
- Lừa gạt nàng cũng tốt, không nên làm cho nàng thương tâm.
Hứa Tiên chắc chắc nói ra:
- Chờ ta trở lại.
Nói xong liền đi ra ngoài cung, đi vài bước bỗng nhiên quay đầu lại nói:
- Đợi một chút, ngươi là hoa tinh, hoa tinh có nam sao? Có lẽ hẳn là nữ nhi ngoan mới đúng chứ!
Không đợi Lạc Anh phát tác, Hứa Tiên cười lớn biến mất không thấy gì nữa.
Mây đen tích càng dày, mưa xuân không ngừng nhuộm đen Hàng Châu Tây Hồ, giống như đang cô găng pha loãng sát khí.
Nhưng chuyện này không phải là ảo giác, đại chiến nam bắc hết sức căngthẳng, lúc này là thời điểm du lãm Tây Hồ rất tốt, nhưng bờ Tây Hồ lúcnày lại cô tịch, mặc dù có một hai người đi đường, cũng là dáng vẻ vộivàng, vô tâm lưu ý cảnh đẹp của Tây Hồ.
Một đại đội binh sĩ hồng cần quân đi ven hồ, một binh sĩ sợ sệt nhìn qua mặt hồ, nhưng trong lòng ăn cả kinh.
Một bạch y thư sinh đang cầm dù, đứng ở bên Tây Hồ, liễu rủ xuống, yênlặng nhìn xa, nhìn qua mưa bụi sương mù che chắn đoạn kiều, nhìn qua Lôi Phong Tháp giống như đứng cả ngàn năm rồi.
Binh sĩ phục hồi tinh thần lại, kêu lên:
- Người nào!
Bọn họ nhao nhao quay đầu qua, ven hồ lại rỗng tuếch, nhao nhao chất vấn binh sĩ kia.
Binh sĩ vò đầu:
- Ta rõ ràng đã nhìn thấy mà.
- Không cần nói, đi nhanh lên, đừng chậm trễ đại sự của giáo chủ, lần này nhất định phải phá cho được Hồng Tụ thư viện.
Doãn Hồng Tụ ghé vào cửa sổ, nhìn qua núi xanh xa xa, trên dung nhan xinh đẹp có vài phần lười biếng và buồn ngủ.
Tiểu lâu này đã hứng mưa xuân cả đêm, lúc này không còn xinh đẹp nữa.
Tường viện truyền ra âm thanh náo động lớn của nhiều người, nàng nhíumày thu hồi ánh mắt, nhìn qua binh sĩ hồng cân đang ở bên ngoài.
Mấy ngàn binh sĩ hồng cần quân tinh nhuệ, lúc này ầm ĩ xuất hiện trướccửa Hồng Tụ thư viện, một một tử mặc hồng bào từ trong kiệu đi ra, dọctheo bậc thang cỗ kiệu đi xuống, nhìn qua Doãn Hồng Tụ.