Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 1 :

Ngày đăng: 23:07 21/04/20


Cổ Tiểu Mộc lấy tay gãi gãi đầu, miệng thì liên tục than vãn. Chưa từ bỏ ý định tỉ mỉ xem xét túi tiền từ trong ra ngoài đến những năm lần. Mở bàn tay to hữu lực đầy vết chai ra, đếm đi đếm lại tài sản còn sót lại trên tay một lần nữa.



Một, hai, ba, bốn, năm.



Năm!



Ngây ngốc trừng mắt nhìn mấy đồng tiền vuông (đồng tiền hình tròn, ở giữa có lổ hình vuông) trên tay, Cổ Tiểu Mộc chết lặng. Sau nhiều lần xác định, cuối cùng hắn cũng nhận ra, giờ mà so hắn với kẻ nghèo nàn cùng cực thì khác biệt nhau chỉ có nửa cái bánh nướng.



Nếu đổi bánh nướng thành bánh bao, chắc cũng được hơn một cái nhỉ? Có lẽ được những hai cái luôn ấy chứ…



Thoắt cái Cổ Tiểu Mộc đã quăng bẳn chuyện bản thân sắp trở thành kẻ nghèo kiết xác ra khỏi não, nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu tìm tiệm bán bánh bao.



Đói quá!… Bánh bao, bánh bao tuyết trắng ơi, bánh bao lớn toả hương thơm cắn một miếng là có thể no bụng kia ơi! Bánh bao, bánh bao, bánh bao đại ca, huynh ở đâu rồi?



A! Kia rồi!



Với vóc dáng hơn người của mình, hắn nhanh chóng phát hiện ra cách năm trăm mét có một cửa hàng treo một lồng hấp.



Được cứu rồi! Xoa xoa cái bụng đã xẹp quắt queo từ ba canh giờ trước, Cổ Tiểu Mộc hưng phấn lao một đường như bay về phía mục tiêu.



Sửa sang lại quần áo, ho khan vài tiếng, vốn định lấy cây quạt ra huơ huơ mấy cái, nhưng thò tay vào trong tay áo mới nhớ đã mang cây quạt đàn hương kia đổi lấy tiền mua hai mươi cái bánh bao thịt để có thể sống vật vờ trong ba ngày nay. Bất đắc dĩ, đành phải cúi đầu trưng ra bộ dáng văn nhược phong nhã của người đọc sách.




Cổ Tiểu Mộc lui từng bước về sau, vẻ mặt phát hoảng: “Các, các người muốn làm gì!? Giữa thanh thiên bạch nhật không lẽ lại muốn giết người! Các người… còn biết vương pháp không kia chứ? Tôi đã đắc tội gì với các người? Các, các người đừng lại gần! Đây là đường lớn đâu đâu cũng có người đi kẻ lại, tôi, tôi không muốn uống nước nữa, tôi sẽ đi khỏi đây, đừng đến gần!”



“Khà khà khà! Con trai ngoan đừng chạy, giờ mới muốn đi thì trễ quá rồi! Lúc nãy không cho ngươi vào, ngươi chết sống đòi vào, vất vả lắm mới vào được, nước còn chưa uống đã muốn đi, làm vậy chẳng phải làm vậy nói rõ đại gia ta không có đạo đãi khách sao? Nào nào nào, đại gia ta tặng ngươi một kiếm, bảo đảm sau này ngươi sẽ không gặp phiền toái khi muốn uống nước như vầy nữa!” Đại hán mặt đen như đang đùa giỡn với Cổ Tiểu Mộc, cực kì thong dong bước từng bước tới gần hắn.



“Đợi đã! Cho dù các người muốn tôi chết, cũng phải cho tôi biết vì sao lại chết chứ? Nếu không, diêm vương gia hỏi tôi lý do chết, ta không thể trả lời vậy chả phải đã chọc lão nổi giận ư, nếu lão đày tôi xuống tận mười tám tầng địa ngục thì phải làm thế nào!?… Tại sao các người muốn giết tôi?”



“Không tại sao cả! Lão Thẩm, nhanh động thủ! Không được đùa nữa!” Tên đàn ông ngạo khí quát lớn.



“Dạ, lão đại.” Đại hán mặt đen vừa được gọi là lão Thẩm nghiêm mặt, mặt mày trở nên khát máu, cổ tay vừa lật kiếm đã bắn tới.



Tròng mắt Cổ Tiểu Mộc đảo loạn, liều mạng nghĩ đến phương pháp chạy là thượng sách. Làm sao đây? Chạy hay không…



“Đợi đã! Đại ca, hình như có người đến.” Gã đàn ông trung niên ngồi bên cạnh mới lúc nãy còn đang xem diễn chợt quát to ngăn lại lão Thẩm, đứng lên ló đầu ra ngoài nhìn.



Trên đường lớn cách chừng một dặm xuất hiện cát bay mù mịt, dần dần thấy rõ một con ngựa đang chạy về phía này.



“Đơn thân độc mã. Không phải mục tiêu của chúng ta. Cứ để hắn đi qua đi, không cần gây chú ý.” Kẻ đứng đầu ba người dặn dò đơn giản.



Đầu chợt lóe, tận dụng thời cơ khó có được! Cổ Tiểu Mộc đột nhiên hét to: “Đại ca! Cẩn thận! Có người muốn cướp tiền của huynh! Đừng cho ngựa dừng lại! Ngàn vạn lần không được dừng!” Vừa hét xong còn sợ đối phương không nghe thấy, hắn liên tục nhảy lên liều mạng phất phất tay muốn cho người kia lập tức chú ý đến.