Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 2 :

Ngày đăng: 23:07 21/04/20


Xuyên qua mũ vải, Bách Lý Mạc Nhiên có thể trông thấy người trong quán trà, thúc ngựa chạy vội lại gần thì nghe được tiếng gào thét vang vọng. Lúc đầu cứ ngỡ đối phương nhận nhầm người, nhưng thấy tên đàn ông cao to kia vừa nhảy vừa liều mạng phất tay với y, bấy giờ mới xác định được đúng là đối phương đang gọi mình thật.



Ngó vài lần, sau khi nhận ra đối phương là người lạ, biết ngay tên thư sinh to xác này rất có thể vì cầu cứu mới hét to kêu y là ‘đại ca’ như vậy, Mạc Nhiên cho ngựa tiếp tục đường ta ta đi, căn bản lười xen vào chuyện sống chết của một tên đại ngốc.



Thư sinh nghèo cao to bị lợi kiếm đột ngột phóng tới mà phát hoảng, nhanh nhảu trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Thẩm đại ca, huynh nhìn xem, đại ca tôi vì tiền mà huynh đệ cũng chẳng màng. Ha ha, bây giờ người ta chỉ biết đến tiền, ngay cả tình huynh đệ cũng vứt hết cả! Uổng công tại hạ còn đặc biệt gào thét vì y như vậy.”



Đại hán mặt đen nheo mắt lại, đánh giá thư sinh nghèo trước mặt từ trên xuống dưới lần nữa. Nom thế nào đối phương cũng chẳng giống người xuất thân từ gia đình luyện võ! Giọng nói tuy rất lớn, đáng tiếc khí thế không uy áp; dáng người thoạt nhìn thì tráng kiện, nhưng cước bộ lại khá yếu ớt; ánh mắt không khác đám người thường không biết võ công là mấy; hai bên huyệt thái dương cũng chẳng gồ lên; nếu tiểu tử này biết võ thì chắc chỉ được vài chiêu cơ bản; trên người tuyệt đối không thể có tuyệt thế võ công. Thật sự chỉ giống mấy tiểu tử làm chân chạy vặt cho kẻ khác.



“Hừ! Ta chỉ biết ngươi là kẻ trong tâm có trá, nếu không thì sao nơi nào không chui lại chọn cái quán này mà chui vào! Quả nhiên là người được phái đến hòng dò la tin tức! Đại ca, huynh nói xem…”



“Chặn con ngựa kia lại! Thật hay giả, chặn lại rồi nói sau!” Gã đàn ông ngạo khí đứng lên đi ra ngoài.



“Thế thằng nhãi này sao đây?”



“Cứ để đó trước. Lão Thẩm, đi ra chặn y lại.”



“Dạ! Tên nhãi ngươi mạng lớn, ta cho ngươi sống lâu thêm chút nữa!” Lão Thẩm vừa thu kiếm đã xoay người nhảy ra ngoài.



Phù! Tạm thời bảo vệ được mạng nhỏ! Cổ Tiểu Mộc ấn ấn hai cái bánh bao trong lồng ngực thở hắt một hơi. Sau đó thoắt cái bất mãn, lão huynh cưỡi ngựa kia sao không có nhân tính thế cơ chứ! Rõ ràng gặp người dân lương thiện bị chỉa kiếm vào người, vậy mà cũng chả có chút biểu hiện “gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ” gì cả!? Đúng là tên vô tình biến thái không có thiện tâm!



Tạm thời không nói đến thằng ngốc Cổ Tiểu Mộc trong lòng đang liều mạng mắng nhiếc người nào đó. Trước tiên cứ quay về người nào đó tự dưng vô cớ bị chặn đường kia đi.



Ngoại trừ gã đàn ông có dáng vẻ sư gia đang ở bên ngoài, hai người còn lại đã phóng ra khỏi quán đứng chặn giữa đường. Bộ dạng lão Thẩm trong tay cầm bảo kiếm hoàn toàn chẳng mảy may ý tốt nào.



“Vị huynh đài này, xin dừng bước! Tại hạ Bảo Sơn Tam Tài tam huynh đệ có chút chuyện muốn thỉnh giáo.” Lão đại Bảo Sơn Tam Tài không biết rõ lai lịch của đối phương nên giọng điệu cũng có vài phần lễ độ. Chẳng qua lời nói tuy có lễ độ cũng không thể giấu được sự âm độc.



“Chẳng hay huynh đài là người nơi nào? Có thể báo danh tính không? Vừa hay khiến ba huynh đệ ta kính ngưỡng một phen.” Lão đại Bảo Sơn Tam Tài thấy đối phương chẳng những dùng mũ vải che khuất khuôn mặt, mà ngay cả sau khi mình nói ra danh tính cũng chả phản ứng gì, trong đầu không khỏi âm thầm phẫn nộ. Tên khốn mi giỏi lắm! Dám xem thường Bảo Sơn Tam Tài chúng ta! Mặc kệ trong người mi có mang châu báu không, hôm nay mi cũng đừng hòng rời khỏi đây mà không mảy may thương tích!




“Nếu ngài là Huyết… Hồn, cho dù hôm nay ba huynh đệ chúng tôi có mắt không tròng mạo phạm ngài, hiện tại, tam đệ tôi cũng đã chết trong tay ngài rồi, chỉ còn lại hai huynh đệ chúng tôi. Cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ cho chúng tôi một con đường sống…!” Nén xuống nhục nhã, Tam Sài lão nhị nhẹ giọng nói. Đâu còn cách nào khác! Nếu so với Huyết Hồn trên giang hồ, Bảo Sơn Tam Tài bọn họ là cái thá gì? Xách giày cho người ta còn chả xứng! Nghe nói đụng vào Huyết Hồn thì chỉ có chết, vậy mà ba người bọn họ lại một mực tìm tới vị ôn thần này, hôm nay chọc điên y, chỉ sợ ba huynh đệ bọn họ đồng loạt biến thành xác chết!



Nhớ tới nguyên nhân chạm mặt Huyết Hồn, Tam Sài lão nhị không nhịn được hung tợn trừng mắt tên đầu sỏ Cổ Tiểu Mộc gây chuyện. Mé nó tên nghèo mạt chết tiệt! Ngươi nhớ cho đại gia ta, nếu hai huynh đệ chúng ta hôm nay có thể sống sót, dù đi khắp chân trời góc biển cũng không bao giờ buông tha cho ngươi, tên nhãi ranh khốn kiếp!



Gã trai bị đôi mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm, trên người nổi lên tầng tầng da gà. Cổ Tiểu Mộc nhìn bên ngoài qua kẽ tay, sau khi xác định đã an toàn, mới mở miệng bảo: “Tôi nói nè lão huynh, sao các người lại đầu voi đuôi chuột (ở đây ý chỉ lúc đầu thì hùng hổ, sau lại sợ sệt chết nhát)thế không biết? Vừa rồi còn muốn lấy châu báu của người ta, giờ nghe nói người ta là Huyết Hồn gì đó thì trở nên yếu đuối ngay tắp lự! Thậm chí huynh đệ bị người ta giết, chẳng những không báo thù còn cầu xin người ta tha mạng. Chồi ôi! Sao lại có loại người thế không biết!” Một bên vừa nói vừa than thở, bên khác lại xoa xoa cổ tay tỏ vẻ thương tiếc.



Than thở nửa ngày, bấy giờ mới giống như nhớ ra điều gì, hắn không đứng lên mà vẫn ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn người đội mũ vải kia: “Vị đại ca Huyết Hồn này, ta thấy hai huynh đệ sài lang gì ấy tám phần là tính toán nếu qua được hôm nay, ngày sau nhất định sẽ hãm hại huynh. Tục ngữ nói đúng quá mà, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng (quang minh chính đại mà đánh thì còn dễ tránh, nhưng đâm lén sau lưng thì hiển nhiên khó phòng). Nếu hôm nay huynh có thiện tâm thả bọn họ đi, khó bảo đảm sau này họ không tìm cơ hội bất ngờ cho huynh một nhát! Huynh nói xem đúng không?” Chớ có trách ta, Tam Sài huynh đệ. Muốn trách thì trách các ngươi lúc trước giết người quá nhiều, chẳng những cướp của mà còn giết người, tiền gian hậu sát, hiện giờ là báo ứng cho tội nghiệt mà các ngươi gây ra, chuẩn bị nhận đi!



Cực độ hối hận tại làm sao ngay từ đầu không chặt tên nghèo mạt này thành hai khúc, Tam Sài lão nhị hấp tấp nói với chàng trai: “Xin ngài yên tâm, hai huynh đệ chúng tôi tuyệt đối không có lá gan lớn như vậy. Cầu ngài giơ cao đánh khẽ…”



Lập tức một kiếm chỉ vào người được gọi là Huyết Hồn: “Lão nhị, đừng nói nữa! Dưới tay Huyết Hồn không ai có thể sống, đệ thỉnh cầu cũng vô dụng! Huống chi Bảo Sơn Tam Tài chúng ta tuy không là gì khi so với Huyết Hồn, nhưng ít ra trên giang hồ vãn có danh tiếng. Hôm nay hai người chúng ta quyết chết với y một trận, nếu thắng thì xem như báo thù được cho tam đệ, nếu bại thì xem như ba huynh đệ chúng ta đã hoàn thành lời thề khi xưa. Huyết Hồn! Tới đây!” Nét mặt ngạo khí lúc trước của Tam sài lão đại đã không còn nữa, hiện giờ chỉ còn lại vẻ mặt đầy bi thương.



“Đại… ca!” Bất đắc dĩ, Tam Sài lão nhị đành phải rút ra binh khí trên người chuẩn bị nhào vô.



“Lão nhị, ta đếm từ một đến ba thì cùng động thủ. Một, hai, CHẠY!”



Vốn hai người đang làm rất chuẩn tư thế liều mạng chiến đấu đột nhiên phân tán hai hướng nhảy lên, cùng nhau chạy trối chết.



Mạc Nhiên lộ ra nụ cười khinh bỉ sau lớp vải.



Cổ Tiểu Mộc chỉ cảm thấy người nọ thoắt cái đã biến mất, sau đó khoé mắt tựa hồ cẩm nhận được một ánh sáng như ánh chiều buông loé lên. Vậy mà khi hắn chăm chú nhìn sang, Mạc Nhiên đã ngồi lại trên lưng ngựa. Điều duy nhất có thể chứng minh y từng rời khỏi ngựa, chính là trên con đường hoang dã mà đôi huynh đệ lúc nãy chạy trối chết xuất hiện hai thi thể.



Nhìn sắc trời, giật cương ngựa, Mạc Nhiên nhân lúc trời chưa tối phi ngựa đến trấn nhỏ phía trước để nghỉ trọ.



“Bốp bốp bốp!” Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên: “Thật là lợi hại! Quá lợi hại! Không hổ là đại ca của đệ! Đại ca, huynh muốn đi đâu đó? Mang tiểu đệ theo luôn được không? Chao ôi, nơi này thật sự rất kinh khủng, trời lại sắp tối, ha ha, khắp nơi thì toàn là người chết, đệ thật sự rất sợ! Đại ca, xin huynh thương xót mang đệ đi cùng nhé!” Cẩn thận né đi thi thể cách mình năm thước, Cổ Tiểu Mộc mang theo biểu cảm sùng kính xen lẫn chút sợ hãi bước về phía Mạc Nhiên.