Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 174 : Vì tự do và danh dự
Ngày đăng: 11:55 18/04/20
Mà khán giả cũng hò hét như điên, thông qua cách làm này Thú tộc có thể phát tiết khoái cảm trong lòng, bất kể nam nữ. Thậm chí có cặp làm tình tại chỗ, mỗi một lần chiến trường điên cuồng tựa hồ đều có thể kích thích bọn họ, còn có không ít phụ nữ Thú tộc điên cuồng xé quần áo.
Cuồng loạn, đây là lần đầu tiên Trâu Lượng được thể nghiệm nhưng hắn không bất ngờ, hắn từng xem một bộ phim giới thiệu về giác đấu sĩ La Mã cổ. Sự điên cuồng của loài người cũng na ná như bây giờ chứ nói gì Thú tộc, không trình diễn đại hội tình dục đã là nể mặt lắm rồi.
Hiển nhiên Lộ Dao cực kỳ không thích ứng với trường hợp như vậy nhưng trước mặt một đám quan chức đứng đầu Daros nàng cũng chỉ có thể yên tĩnh cúi đầu. Không phải tất cả mọi người đều thích môi trường đẫm máu loại này.
Là một người đàn ông, một chiến sĩ, không thể không nói Trâu Lượng rất thích hoàn cảnh này. Nếu như không phải e ngại về thân phận thì hắn thực sự muốn lên sàn đấu một trận.
Annie ngáp một cái không hề khách khí, từ trên ghế nhảy xuống ngồi vào trong lòng Trâu Lượng, "Anh trai, những người này ầm ĩ quá, hai người đàn ông đánh nhau có gì hay ho chứ".
Trâu bạn học hơi khó xử, những ánh mắt xung quanh đều nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên đều suy đoán lai lịch của hắn và Lộ Dao, "Nini, lên ghế ngồi đi!"
"Không mà, không mà, ngồi ghế không thoải mái, ngồi trong lòng anh trai thoải mái nhất".
Annie chơi xấu ôm cổ Trâu Lượng rồi thật sự nhắm mắt ngủ mất.
Trâu Lượng dở khóc dở cười nhưng cũng không có biện pháp, đại nhân Subaru cũng coi như không thấy thì hắn có thể làm gì?
Thomas chỉ cười cười, bé con này, lúc riêng tư ôm một cái cũng không sao nhưng đây là trước mặt công chúng. Trâu Lượng thì phải cố ngồi cho ngay ngắn, quả thực cũng hơi mệt.
Tình hình chiến đấu trên sân không ấm áp như trên khán đài, kẻ thất bại chính là người chết, Thú tộc không thiếu nô lệ, còn người thắng thì sẽ được khen thưởng.
Song phương cũng đang ra sức chém giết, hai thú đấu sĩ lao qua người nhau, một người bị đối phương chém vào lưng, máu thịt tung tóe, tiếng hoan hô của người thú càng mãnh liệt.
Chớp thời cơ một chiêu đắc thủ, thú đấu sĩ tộc Bear càng điên cuồng, lại là một kiếm chém lên trên đùi đối phương suýt nữa chém đứt chân đối phương, mặc dù sự linh hoạt của Snake không tồi nhưng đối mặt với sức mạnh tuyệt đối của tộc Bear thì vẫn còn kém xa.
Thú đấu sĩ Bear không để lỡ cơ hội, giơ cao cánh tay điên cuồng hét lên làm cho người xem càng thêm kích động. Là một thú đấu sĩ, muốn thành danh không chỉ phải biết chiến đấu mà còn phải biết kích thích bầu không khí, được người xem tán thưởng mới có thể đề cao tiếng tăm. Tiếng tăm vang xa tương lai mới có thể được đãi ngộ tốt, thậm chí là tự do.
Nhưng trong nháy mắt khi thú đấu sĩ Bear giơ tay lên thì gã Snake bị chém trọng thương bỗng dùng một chân phát lực lăn tới dưới thân tộc Bear, trường kiếm từ hạ thể đâm vào.
Một tiếng kêu thảm, thú đấu sĩ Bear ngã xuống, thú đấu sĩ Snake lập tức bắt được cơ hội chém như điên vào thân thể đối thủ, đến lúc đối thủ không còn sức phản kháng mới đặt kiếm lên trên cổ đối phương rồi ngẩng đầu nhìn đài khách quý.
Toàn trường xuýt xoa, hiển nhiên người xem không hề thích trận đấu này.
Sân đấu không chỉ để giải trí mà còn là nơi để đám quyền quý thu phục lòng dân.
Thần thú luôn sủng ái mỗi một đứa con của mình, kiếp này phạm sai lầm còn có kiếp sau, nhưng thân thể vào bụng yêu thú thì vĩnh viễn không có ngày chuyển sinh.
Cho nên chết không hề là chuyện đáng sợ nhất.
Giữa cái sống và cái chết, Bath bùng nổ ra một mặt đáng sợ nhất của Thú tộc, lao đầu húc vào bụng cự quái, cự quái lảo đảo. Bath liên tục đấm về dưới nách cự quái, yếu hại bị đánh trúng, cả người cự quái cứng đờ nhưng bàn tay thứ ba tựa hồ không bị ảnh hưởng, lại một trảo vồ tới sau lưng Bath.
Hai bên vật lộn như điên loạn, yêu thú giết đỏ cả mắt nhưng gã Bear điên cuồng còn hung mãnh hơn cả yêu thú, lúc này đã không còn là chuyện sống chết nữa.
Một vuốt lại một vuốt, phía sau lưng Bath đã máu thịt lẫn lộn, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều chịu đựng, đại não dần dần mất kiểm soát, chỉ tiếp tục một quyền tiếp một quyền đấm tới theo bản năng.
Trước mắt lẫn lộn, Bath biết mình sắp chết rồi, tựa hồ hắn lại nhìn thấy con gái mình một lần nữa, thiên sứ nhỏ đáng yêu kia bị một quý tộc làm nhục, con gái đã chết khi mới sáu tuổi, Bath giết sạch cả nhà quý tộc, thù đã báo xong.
Sống tới ngày nay hắn đã không còn tiếc nuối gì, có điều là một tín đồ của Thần thú, từng là một kị sĩ, hắn không thể chết đi với một thân phận tự do, không thể tự hào đi gặp con gái mình để nói với nàng cha nàng là một anh hùng.
Rốt cục hết thảy đều biến mất.
Tiếng gầm thét như muốn phá vỡ sân đấu, ai nghĩ đến cuối cùng lại trở nên điên cuồng như thế. Bath tìm được yếu hại của cự quái ba tay rồi diễn một hồi chiến đấu thảm thiết nhất, dưới nách cự quái ba tay đã bị đập nát. Phía sau lưng Bath cũng bị cào nát, sợ rằng xương cũng gãy gần hết.
Đây là cảnh người thú thích nhất, họ hoan hô điên cuồng, sự hưng phấn này sẽ được kéo đà đến tận trận chung kết.
Chiến đấu đã kết thúc, cả hai cùng chết, Leon vô cùng tiếc hận. Bath rất có tư chất trở thành luyện ngục thú đấu sĩ, ngay cả cự quái ba tay cũng có thể giết được. Leon như nhìn thấy những đồng tiền vàng chói mắt trôi qua kẽ tay như một nắm cát.
Đối với tình hình này đài khách quý cũng rất hài lòng, thỏa mãn dân chúng mới là điểm mấu chốt của các hoạt động giải trí, từ phương diện nào đó mà nói thì đây cũng là chiến tích.
Chỉ có thể nói vận may của gã Thomas này không tồi, hắn chủ trì lần đấu thú này nên cũng có thể được mọi người nhớ kỹ cùng với trận chiến đặc sắc này.
Kỳ thực lồng ngực của cự quái ba tay đã bị đánh thủng, dưới nách phòng ngự rất yếu lại bị Bath liên tục đấm móc vào khiến cho nội tạng cũng bị móc ra.
Rầm...
Cự quái ba tay đổ gục, thân thể Bath quỳ rạp xuống đất nhưng sống lưng vẫn thẳng, hắn muốn chứng minh mình vô tội nhưng không thể nào ngẩng đầu lên được.
Mọi người hoan hô, trên đài khách quý không ai cử động, sau trận đấu đặc sắc như vậy dù sao cũng phải để cho mọi người phát tiết một lát.