Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 175 : Vinh quang vinh quang vinh quang!

Ngày đăng: 11:55 18/04/20


Trâu Lượng đột nhiên đứng lên, "Đại nhân Shaman, trận đấu này thật sự quá đặc sắc. Ngài cảm thấy có thể ban cho người này tự do hay không?"



Trong trường hợp này nói chuyện là phải xem thân phận, mọi người thấy một tế ti kiến tập lại dám huênh hoang đều có chút không vui. Van der Sar cũng không nhịn được nhíu mày, người của Thần miếu đều không có giáo dục như vậy sao.



Nhưng thấy Trâu Lượng ôm Annie nên hắn cũng không nói gì.



Ai cũng biết đại nhân Shaman rất coi trọng lễ tiết nên chắc chắn lúc này sẽ phải nổi bão, nhưng kì lạ là đại nhân Shaman lại chỉ mỉm cười, "Arthur đã nói vậy, Thomas, hôm nay ngươi làm chủ, ngươi nói đi!"



Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau rồi âm thầm phỏng đoán tên nhóc này có lai lịch gì mà ngay cả Shaman cũng phải nể mặt.



Thomas cười cười:



"Arthur nói đúng, tiên sinh Leon, ngài nói sao?"



Leon có thể nói gì? Dám nói gì?



Hơn nữa một người chết cũng không đáng xu nào, có thể làm cho Thần miếu vui vẻ cũng là chuyện rất tốt.



"Đại nhân Thomas, nếu ngài cho rằng điều này có thể được thì hãy ban cho hắn tự do", Leon hào phóng nói.



Thomas đứng lên phía trước khán đài, giơ tay, sân đấu huyên náo yên tĩnh lại.



"Bath dùng sự dũng cảm của hắn để chuộc lại tội nghiệt của mình, bây giờ ban cho hắn..."



Thomas ngừng một chút, hiển nhiên đã trải qua một lần nên bây giờ hắn đã mạnh dạn hơn nhiều.



Đám người thú điên cuồng hoan hô, kỳ thực đã có rất nhiều người kêu lên hai chữ tự do. Cho dù đã chết rồi nhưng ít ra sau khi chết cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ đối với bình dân mà không phải đối với một nô lệ.



Lúc này đâu còn ai không biết Thomas muốn nói gì, hai tiếng "Tự do" vang vọng toàn trường.



Tự do, tự do, tự do, tự do...



Bath vẫn đang quỳ không hề nhúc nhích, thời tiết đang âm u đột nhiên quang đãng, ánh mặt trời chiếu khắp sân đấu, có lẽ Thần thú cũng đã tha thứ cho hắn.



Van der Sar đã hơi hối hận vì để cho Thần miếu muốn làm gì thì làm, Thomas còn chưa lên làm Hồng y đại chủ tế mà danh tiếng đã được tuyên dương ra ngoài.



Nhưng Trâu Lượng lại đứng lên đi tới bên tai Thomas thì thầm vài câu, sắc mặt của Van der Sar rõ ràng không vui, tên nhóc này quá không lễ phép. Là Tổng đốc quyền bá một phương, hiển nhiên Van der Sar sẽ không quan tâm đến chút thành tích đó của Trâu Lượng, hắn quan tâm là thái độ của Subaru.



Nhưng Subaru vẫn ung dung tự tại, dường như Trâu Lượng làm gì hắn cũng mặc kệ.



Thomas ngẩn người, "Ngươi khẳng định?"



"Sư phụ, dù sao cũng không thiệt hại gì, cứ thử xem!"



Thomas gật đầu rồi nhìn qua Subaru, mặc dù Subaru không biết bọn họ cần làm gì nhưng sân khấu cũng đã nhường rồi, Thomas phải mạnh tay mà làm, nếu không vĩnh viễn cũng không làm được gì. Thomas lại giơ hai tay lên, Thú tộc ngừng hoan hô, không biết vị Hồng y đại chủ tế tân nhậm này cần làm gì?



"Thần thú thương yêu mọi con dân của ngài, Thần miếu quyết định ban cho hắn sự cứu rỗi!"



Cứu rỗi?



Mọi người không biết là ý gì.
Những người trên đài khách quý gần đây toàn bộ đứng lên, chen lấn lên phía trước, lễ nghi hay quy củ gì đó tất cả đều vứt sang một bên, người đứng ở phía trước nhất chính là Tổng đốc đại nhân.



***



Huyên náo...



Âm thanh...



Địa ngục sao?



Thú đấu sĩ hèn mọn sẽ không có tư cách lên thiên đường, vì sao âm thanh này lại thật như vậy?



Bath chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu...



Ánh mặt trời!



Trước mắt là thi thể của quái ba tay, dù sao cũng là thú đấu sĩ thân kinh bách chiến, hầu như trong nháy mắt Bath đã biết mình không chết, nhưng tại sao mình lại không chết?



Khi Bath đứng lên Thú tộc toàn trường đều che miệng mình lại, chứng kiến một màn thần kỳ nhất trong lịch sử.



Lúc này sân đấu yên tĩnh như không có người nào.



Bath ngỡ ngàng nhìn đài khách quý, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì.



Lúc này tỉnh táo nhất đương nhiên là Trâu bạn học, không biết từ lúc nào đã đi tới bên người Subaru, "Sư tổ".



Subaru lập tức tỉnh ngộ, sân khấu lớn nhất này hiển nhiên được dành cho hắn.



Subaru đi tới phía trước, giơ tay, từ khi sân đấu Nữ Thần được xây dựng chưa bao giờ yên tĩnh như hôm nay.



"Bath, sự dũng cảm và thành kính của ngươi đã làm cảm động Thần thú, Thần ban cho ngươi tự do... và... sống lại, Thần thú vinh quang..."



Gầm ~ ~ ~



Tiếng hoan hô rung trời chuyển đất, Thú tộc điên cuồng nhảy múa, điên cuồng tràn xuống khán đài, Bath đã nghe được, hắn nghe được rõ ràng.



Hắn chẳng những nhận được tự do mà còn có... tính mạng mới.



Hắn còn sống!



Đó là tiếng hò hét và nước mắt phát ra từ linh hồn, hắn đã làm được, người đàn ông dũng cảm này nhìn lên không trung, con gái, con có thể nghỉ ngơi rồi!



Thần thú vinh quang!



***



Ngày này, sân đấu Nữ Thần, nữ thần chữa trị giáng lâm nhân gian!



Lộ Dao nắm chặt tay Arthur, đây là người mang lại cho nàng sự tự tin.